Danh sách câu hỏi
Có 23,423 câu hỏi trên 469 trang
Tôi đang mong bố mua cho tôi một con rô bốt. Nhưng bố lại mang về một con héo đất. Bố chỉ vào cái khe trên lưng nó, bảo:
- Con cho heo ăn nhé! Con lớn rồi, nên học cách tiết kiệm.
Từ đó, mỗi lần bố mẹ cho tiền ăn quà, mua sách, có chút tiền lẻ thừa ra, tôi lại được gửi heo giữ giúp. Tết đến, có tiền mừng tuổi, tôi cũng dành cho heo luôn. Bố mẹ bảo:
- Chừng nào bụng con heo đầy tiên, con sẽ đập con heo ra, lấy tiền mua rô – bốt.
Thật ra con heo cũng dễ thương. Mũi nó mát lạnh và nó mỉm cười khi tôi cho tiền vào lưng nó. Nó mỉm cười cả khi tôi chẳng có đồng nào. Tôi thực sự yêu thương nó.
Thấm thoát một năm đã trôi qua. Một hôm, bố tôi vào phòng, lật con heo, lắc mạng và bảo:
- Bụng nó đầy ứ rồi. Con đập vỡ nó được rồi đấy!
Tôi sao nỡ làm vậy! Tôi nói với bố:
- Con không cần rô bốt nữa!
Rồi tôi năm nỉ bố mẹ cho giữ lại con heo. Cuối cùng, bố mẹ cũng chiều ý tôi. Thế là con heo đất còn được làm bạn với tôi thêm một thời gian nữa.
Theo Ét – ga Re – két (Hoàng Ngọc Tuấn dịch)
Nội dung chính: Em học được cách tiết kiệm qua việc nuôi heo đất.
Bạn nhỏ mong muốn bố mẹ mua cho đồ chơi gì?
Có lần, cô giáo ra cho chúng tôi một đề văn ở lớp: “Em đã làm gì để giúp đỡ mẹ?”
Tôi loay hoay mất một lúc, rồi cầm bút và bắt đầu viết: “Em đã nhiều lần giúp đỡ mẹ. Em quét nhà và rửa bát đĩa. Đôi khi, em giặt khen mùi soa.”
Đến đây, tôi bỗng thấy bí. Quả thật, ở nhà, mẹ thường làm mọi việc. Thỉnh thoảng, mẹ bận, định bảo tôi giúp việc này việc kia, nhưng thấy tôi đang học, mẹ lại thôi. Tôi nhìn sang Liu – xi – a, thấy bạn ấy đang viết lia lịa. Thế là tôi bỗng nhớ có lần tôi giặt bít tất của mình, bèn viết thêm:” Em còn giặt bít tất.”
Những chẳng lẽ lại nộp bài văn ngắn ngủi như thế này? Tôi nhìn xung quanh, mọi người vẫn viết: Lạ thật, các bạn viết gì mà nhiều thế? Tôi cố nghĩ, rồi viết tiếp: “Em giặt cả áo lót, áo sơ mi và quần”. Cuối cùng, tôi kết thúc bài văn cuả mình: “Em muốn giúp mẹ nhiều việc hơn, để mẹ đỡ vất vả.”
Mấy hôm sau, sáng Chủ nhật, mẹ bảo tôi:
- Cô – li – a này! Hôm nay con giặt áo sơ mi và quần áo lót đi nhé!
Tôi tròn xoe mắt. Nhưng rồi tôi vui vẻ nhận lời, vì đó là việc mà tôi đã nói trong bài tập làm văn.
Theo Pi – vô – na – nô – va.
Nội dung chính: Cô – li –a đã biết giúp đỡ mẹ làm việc nhà nhiều hơn qua những lời viết trong bài tập làm văn.
Ghép đúng:
Có một cô bé sang nhà dì chơi. Vì đang dỗi mẹ nên em ngồi buồn thiu. Thấy vậy, dì hỏi:
- Cháu có chuyện gì buồn à? Đến bữa rồi, ăn cơm với dì nhé?
- Nhưng…cháu chưa…xin phép mẹ.
- Dì sẽ gọi điện cho mẹ cháu. Trưa rồi mà, cháu ăn với dì một chút cho vui!
Quả thật, cô bé cũng đã thấy đói. Nhưng vừa bưng bát cơm nóng hổi, em lại nghĩ đến mẹ đang phải ngồi ăn một mình. Ăn xong, hai dì cháu vừa dọn dẹp vừa nói chuyện. Cô bé không quên cảm ơn dì.
Dì dịu dàng bảo:
- Cháu ngoan lắm, biết cảm ơn dì! Nhưng này nào cháu cũng ăn cơm nóng, canh ngọt của mẹ, cháu có cảm ơn mẹ không?
Cô bé lặng im.
- Dì đoán là cháu đang giận dỗi. Bây giờ, cháu mau về nhà đi! Mẹ cháu đang lo lắm đấy.
Cô bé vội chạy về. Mẹ đã đứng ngoài cửa chờ em. Cô bé chạy đến, ôm chầm lấy mẹ, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Người mẹ ngạc nhiên, hôn lên má con, bảo:
- Ôi, con gái của mẹ! Con đã lớn thật rồi!
Theo sách 168 câu chuyện hay nhất
Nội dung chính: Bài văn thể hiện tình cảm của em bé với mẹ.
Nói tiếp ý còn thiếu để hoàn thành sơ đồ tóm tắt câu chuyện:
Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên đường không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và đầy gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi đi trên con đường làng dài và hẹp, con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần. Những lần này, tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật xung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học.
Cũng như tôi, mấy cậu học trò bỡ ngỡ đứng nép bên người thên, chỉ dám nhìn một nửa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng con ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao được như những người học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.
Theo Thanh Tịnh
Nội dung chính: Bài đọc nói về cảm xúc ngày đầu tiên đi học đầy bỡ ngỡ, rụt rè của cậu học sinh.
Bài văn là lời của ai, nói về điều gì?