Danh sách câu hỏi

Có 6,056 câu hỏi trên 122 trang
BẦU TRỜI MÙA THU Giờ học hôm nay, thầy giáo cùng cả lớp đi ra cánh đồng. Buổi sáng mùa thu mát mẻ. Thầy nói: - Các em hãy nhìn lên bầu trời. Mùa hè, nó rất nóng với những tia nắng mặt trời chói chang. Còn bây giờ, bầu trời thế nào? Các em hãy suy nghĩ và chọn những từ ngữ thích hợp để nói về bầu trời. Các cô cậu học trò nhìn lên trời và suy nghĩ. Sau vài phút, một em nói: - Bầu trời xanh như mặt nước mệt mỏi trong ao. – Vì sao mặt nước lại mệt mỏi? – Thầy hỏi. – Thưa thầy, mùa hè, nước dạo chơi cùng những làn sóng. Mùa thu, nó mệt nên đứng yên với màu xanh nhạt. Các bạn khác tiếp tục nói: – Bầu trời được rửa mặt sau cơn mưa. – Bầu trời xanh biếc. Thấy cô bé Va-li-a vẻ mặt đăm chiêu, thầy giáo hỏi: – Còn Va-li-a, vì sao em im lặng thế? – Em muốn nói bằng những từ ngữ của mình. – Em đã tìm được chưa? – Bầu trời dịu dàng. – Va-li-a khẽ nói và mỉm cười. Sau đó, mỗi em đều muốn nói về bầu trời bằng những từ ngữ của riêng mình: – Bầu trời buồn bã. Những đám mây xám đang từ phương bắc trôi tới. – Bầu trời trầm ngâm. Nó nhớ đến tiếng hót của bầy chim sơn ca. – Bầu trời ghé sát mặt đất. Mùa hè, nó cao hơn và có những con chim én bay liệng. Còn bây giờ, chẳng có chim én nữa, vì thế bầu trời - cúi xuống lắng nghe để tìm xem chim én đang ở trong bụi cây hay ở nơi nào. Cứ thế, các cô cậu hào hứng suy nghĩ và tưởng tượng để nói về bầu trời theo cách của riêng mình. (Theo Xu-khôm-lin-xki, Mạnh Hưởng dịch) Từ ngữ Trầm ngâm: có dáng vẻ đang suy nghĩ, nghiền ngẫm điều gì. Các bạn học sinh được thầy giáo giao cho nhiệm vụ gì?
THANH ÂM CỦA NÚI Ai đã một lần lên Tây Bắc, được nghe tiếng khèn của người Mông, sẽ thấy nhớ, thấy thương, thấy vấn vương trong lòng... Âm thanh cây khèn của người Mông có thể làm đắm say cả những du khách khó tính nhất. Khèn của người Mông được chế tác bằng gỗ cùng sáu ống trúc lớn, nhỏ, dài, ngắn khác nhau. Sáu ống trúc tượng trưng cho tình anh em tụ hợp. Chúng được xếp khéo léo, song song trên thân khèn. Nhìn và tưởng tượng thêm một chút thấy chúng như dòng nước đang trôi. Dòng nước đó chở thứ âm thanh huyền diệu, chảy mãi từ nguồn lịch sử cho đến tận bến bờ hiện tại. Tiếng khèn gắn bó với người Mông mỗi khi lên nương, xuống chợ. Tiếng khèn hoà với tiếng cười reo vang náo nức khắp làng bản mỗi độ xuân về. Tiếng khèn trở thành báu vật của người Mông xưa truyền lại cho các thế hệ sau. Đến Tây Bắc, bạn sẽ gặp những nghệ nhân người Mông thổi khèn nơi đỉnh núi mênh mang lộng gió. Hình bóng họ in trên nền trời xanh hệt như một tuyệt tác của thiên nhiên. Núi vút ngàn cao, rừng bao la rộng cũng chẳng thể làm chìm khuất tiếng khèn đầy khát khao, dạt dào sức sống. (Theo Hà Phong) Từ ngữ - Tây Bắc: vùng núi phía tây ở miền Bắc nước ta. - Vấn vương (như vương vấn): thường cứ phải nghĩ đến, nhớ đến, không dứt ra được. - Huyền diệu: rất kì lạ, không thể hiểu hết được. Đến Tây Bắc, du khách thường có cảm nhận như thế nào về tiếng khèn của người Mông?
ĐỒNG CỎ NỞ HOA Bống là một cô bé có tài hội hoạ. Người phát hiện ra điều này trước nhất là bác Lan, chị gái của bố Bống. Thực ra, lúc đầu bác Lan chỉ thấy hơi là lạ, vì con bé mới học tiểu học mà sao nó lại mê vẽ thế. Nó vẽ như người ta thở, như người ta nhìn, như người ta nghe. Nó vẽ các nàng tiên, các cô công chúa, các chàng công tử. Cái Bống rất hay vẽ, nhưng đáng chú ý hơn là nó vẽ rất giống. Con mèo Kết ra con mèo Kết. Con chó Lu ra con chó Lu. Cây cau ra cây cau. Bố Lít nó ra bố Lít. Mẹ Phít nó cũng chẳng lẫn được với ai, cái mặt tròn như đồng xu với hai con mắt lá răm. Bác Lan đưa tranh của Bống cho ông hoạ sĩ Phan xem để hỏi ý kiến. Ông hoạ sĩ xem cả xấp tranh vẽ con chó, con mèo, cây cau, chân dung bố và mẹ Bống thì tặc tặc lưỡi trầm trổ: “Chà chà! Vẽ như đồng cỏ đến kì nở hoa! Vẽ được lắm, được lắm!”. Đoạn, ông nói: “Còn những bức nào nữa, cho ông xem với nào!”. Bống đưa cho ông cả tập tranh giấu trong cặp. Ông trố mắt, chỉ từng bức: - Sao dưới bụng con gà mái mẹ lại có một hàng chấm chấm? - Đó là tí của nó ạ. Không có tí, gà con bú mẹ sao được ạ. - Thế con chuột nhắt đứng cạnh cái vòng tròn có hai chóp nhọn là cái gì? - Là lưng con mèo. Ý cháu là... hỡi tên chuột kia, mi hãy giờ hồn, mèo chưa quay đầu lại đâu! (Theo Ma Văn Kháng) Từ ngữ - Mắt lá răm: mắt một mí nhưng trong to, đuôi mắt dài và sắc trông như đuôi của lá rau răm. - Xấp tranh: nhiều bức tranh cùng loại, xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn. - Giờ hồn: có ý nói phải coi chừng, mang tính đe doạ. Tài năng hội hoạ của Bống được giới thiệu như thế nào ở đoạn mở đầu?