Danh sách câu hỏi

Có 6,056 câu hỏi trên 122 trang
Bài đọc: Cậu bé gặt gió Sống ở một nước châu Phi nghèo và không có điện, gia đình Uy-li-am Cam-goam-ba cũng như người dân trong vùng rất cơ cực. Kể từ khi nhìn thấy những cánh quạt khổng lồ trên bề mặt thảo nguyên trong một cuốn sách khoa học, Uy-li-am tin chắc rằng cối xay gió sẽ giúp gia đình cậu thoát khỏi nghèo đói. Cậu đi học đều đặn, đến thư viện thường xuyên hơn để đọc những cuốn sách khoa học. Năm đó, lũ lụt, hạn hán đã khiến cả làng cậu mất mùa rồi chìm trong nạn đói. Gia đình Uy-li-am cũng không là ngoại lệ. Không có tiền đóng học phí, cậu buộc phải nghỉ học. Càng khó khăn, quả bóng bay căng phồng trí tò mò trong cậu càng lớn. Cậu đã cùng bạn bè nhặt nhạnh phế liệu từ đống rác đối diện trường học, làm chiếc quạt gió nhỏ để phát điện cho chiếc đài cũ. Để làm được chiếc cối xay gió mơ ước, cậu chẳng có gì ngoài những chiếc máy hỏng, những ống nhựa bị vỡ,... Cậu xin được tháo rời chiếc xe đạp quý của bố để thực hiện ước mơ của mình. Người bạn thân Gie-phơ-ri cũng hết lòng giúp đỡ cậu, chi tiền tiêu vặt để mua những thứ cần thiết. Nhờ lòng quyết tâm và sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè, chiếc cối xay gió thô sơ đã được dựng lên. Mọi người đã cùng nhau hò reo sung sướng khi điện từ cối xay gió làm chạy máy bơm, dẫn nước từ giếng ra ruộng. Cậu đã nhận được học bổng tiếp tục đi học để thực hiện ước mơ mang điện về cho dân làng mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, Uy-li-am trở thành một diễn giả truyền cảm hứng cho rất nhiều trường đại học ở Mỹ. Theo Uy-li-am Cam-goam-ba và Brai-ơn Mi-lơ, Pha-tác Ra-cun dịch Uy-li-am nghĩ và làm gì khi thấy những hình ảnh trong cuốn sách khoa học?
Đọc bài và thực hiện yêu cầu:  Bài đọc: Cây bàng không rụng lá Phố tôi có một cây bàng. Ai đã trồng cây bàng ấy, tôi không rõ. Chỉ biết rằng bây giờ cây đã to lắm rồi. Đến mùa quả chín, một mùi thơm ngòn ngọt, lờ lợ toả ra, lên mãi tận gác ba, gác tư. Khi tôi đã biết suy nghĩ, tôi mới nhận ra được một điều rất lạ: Cây bàng trồng ở phố tôi không rụng lá. Tôi đem chuyện đó hỏi bố. Bố tôi hơi nhíu lông mày, từ từ đứng dậy: – Nào, con ra đây. Hai bố con cùng đứng ở ngoài hành lang, nhìn xuống đường phố. Cây bàng như ngủ yên dưới bầu trời thoang thoảng ánh trăng non... – Lúc này là tám giờ, con ạ... Bố tôi nói tiếp: – Con có thể thức đến mười rưỡi được không? – Được ạ. Bố bảo tôi cứ đi ngủ, đến giờ bố sẽ gọi. Mặc dù thấy lạ nhưng cơn buồn ngủ kéo đến khiến tôi ngủ quên mất. Bố gọi tôi dậy cùng bố đi xuống gác khi trời vừa mưa xong. Xuống tới mặt đường, tôi đứng sững lại. Trước mặt tôi, những chiếc lá bàng nằm la liệt trên đường phố như những cái quạt mo lung linh ảnh điện. Thật là lạ, lá rơi nhiều thế này mà đến sáng mai, tuyệt không còn một cái! Xa xa... đâu tận cuối phố, tôi nghe thấy tiếng chổi tre khua loạt xoạt. Từ nãy, bố tôi chỉ đứng yên. Tôi ngước nhìn, dò hỏi. Bố tôi nói khẽ: – Con có nghe thấy gì không? – Có ạ. Tiếng chổi tre. – Đó, những chiếc lá sẽ đi theo cái chổi tre ấy đấy... Cùng lúc, tôi nhìn thấy hai bác công nhân mặc áo khoác xanh, miệng đeo khẩu trang trắng, đang vừa đi vừa quét đường phố và cúi nhặt những chiếc lá rơi bỏ vào thùng rác có bánh xe... Tôi vụt hiểu tất cả: Vì sao cây bàng không rụng lá. Theo Phong Thu Tìm ý trả lời đúng cho các câu hỏi dưới đây: a. Bạn nhỏ nhận ra điều gì rất là ở phố nhà mình? Phố có một cây bàng rất to. Cây bàng ở phố không rụng lá. Cây bàng to có rất nhiều quả chín. Mùi bàng chín tỏa lên tận gác ba, gác tư.
Bài đọc: Về lại Gò Công Trước mắt tôi, cửa biển Gò Công liền rừng là biển, một màu xanh thăm thẳm tiếp nối tưởng chừng như vô tận. Tôi đón gió từ mặt sông, gió thổi từ muôn phía, rừng tràm hoà điệu thổi sáo vi vu, cá từng đàn đùa giỡn với những lượn sóng nhấp nhô. Tôi đón nắng rực rỡ và bầu trời trong xanh quyến rũ mênh mông. Tôi đi miên man trong ánh bình minh rực rỡ, trong sự hoà quyện kì diệu của thiên nhiên. Rừng được như thành luỹ bao bọc hơn bốn trăm hộ dân trước cửa biển Gò Công. Kì diệu và lạ lùng sức sống rừng đước, từng chùm rễ từ giữa thân thẳng tắp và mạnh mẽ cắm sâu xuống lòng đất để dựng thân cây đứng vững vàng. Quả được cũng thẳng ngay như mũi tên theo gió rung cắm xuống bùn đất khi xa khi gần, rồi cây được lại mọc lên. Cây này tiếp nối cây khác, tất cả quấn quýt bám chặt vào nhau tạo thành rừng bạt ngàn. Ôi xứ sở của những con người sống có khí phách, hiên ngang, hào sảng, bản lĩnh đội trời đạp đất thời mở cõi như thể hiện qua sự sống mãnh liệt của rừng đước, rừng tràm. Nguyễn Thị Việt Hà Trước mắt tác giả, cửa biển Gò Công hiện ra như thế nào ?