Danh sách câu hỏi tự luận ( Có 499,101 câu hỏi trên 9,983 trang )

Đọc bài văn dưới đây và thực hiện yêu cầu. CÂY SIM Cây sim chắc là có họ với cây mua, chúng đều mọc ở vùng trung du, trên những mảnh đất cằn cỗi. Nếu hoa mua có màu tím hồng thì hoa sim tím nhạt, phơn phớt như má con gái. Tuy nó không thơm nhưng lại tươi non như một niềm vui cứ lan toả làm cho sườn đồi sỏi đá cũng thêm đáng yêu, đáng mến. Quả sim giống hệt một con trâu mộng tí hon, béo tròn múp míp, còn nguyên cả lông tơ, chỉ thiếu chiếc khoáy. Cái sừng trâu là cái tai quả, nó chính là đài hoa đã già. Con trâu mộng ấy chỉ bằng đốt ngón tay, ngọt lịm và có dư vị một chút chan chát. Ăn sim xong, cả môi, cả lưỡi, cả răng ta đều tím. Chắc khi hoa sim tàn đi làm quả, màu tím đọng lại từng tí một, thành thứ mật ngọt tím thẫm ấy. Cả nắng gió trên đồi, cả mưa cũng không chịu tan đi, cứ tích luỹ lại, thành ra màu tím không giống bất cứ một thứ màu tím của quả vườn nào. Đi chơi trên đồi, leo dốc này vượt dốc khác, tìm thấy bụi sim, hải quả chín mà ăn, đúng là bắt được thứ của trời cho, đầy ngon lành, hứng thú, về nhà vẫn còn nhớ mãi. (Theo Băng Sơn) a. Tìm phần mở bài, thân bài, kết bài của bài văn trên. b. Mở bài giới thiệu những gì về cây sim? c. Cây sim được miêu tả như thế nào ở phần thân bài? d. Phần kết bài nói về điều gì? Tình cảm của người viết đối với cây sim được thể hiện qua chi tiết nào?

Xem chi tiết 3.4 K lượt xem 1 năm trước

NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN CỦA BỐ TÔI Hôm qua, bố rủ tôi đi tàu đến thăm người thầy đầu tiên của bố, thầy Cơ-rô-xét-ti, năm nay đã tám mươi tuổi. Xuống tàu, chúng tôi hỏi thăm đường đến nhà thầy, một ngôi nhà nhỏ cuối làng. Bố nhẹ nhàng gõ cửa. Ra mở cửa là một cụ già râu tóc đã bạc. – Con chào thầy ạ! – Bố vừa nói vừa bỏ mũ ra. – Chào anh. Xin lỗi, anh là... – Con là An-béc-tô, học trò cũ của thầy. Con đến thăm thầy ạ. – Thật hân hạnh quá! Nhưng... anh học với tôi hồi nào nhỉ? Bố nói tên lớp và ngày bố vào trường. Cụ cúi đầu suy nghĩ rồi bỗng ngẩng lên: – An-béc-tô Bốt-ti-ni? – Đúng ạ! – Bố đưa cả hai tay về phía cụ. Cụ bước tới ôm hôn bố và nói: – Xin mời vào nhà. Chúng tôi vào nhà và ngồi xuống ghế yên lặng. Cụ nhìn bố tôi một lần nữa rồi nói to: – An-béc-tô, tôi nhớ chứ! Lớp Một anh ngồi bên trái cạnh cửa sổ. Hồi đó, anh rất hiếu động. Đến lớp Hai, anh bị ốm phải nghỉ một tuần, phải không nào? Anh còn nhớ đến người thầy giáo già của mình, thật quý hoá... Cụ trò chuyện cùng bố tôi như chưa hề xa cách. Bỗng cụ đứng dậy: – Tôi dành cho anh một bất ngờ đây. Nói rồi cụ lục tìm trên giá sách, rút ra một tờ giấy đã ngả vàng đưa cho bố. Bố nhận ra bài chính tả của mình, nét chữ to cồ cộ. Bố vừa đọc vừa mìm cười. Rồi bố cúi xuống hôn vào trang giấy, mắt rung rung. – Thưa thầy kính yêu, con xin cảm ơn thầy! – Bố đưa tay lên gạt nước mắt rồi ôm lấy người thầy của mình. (Theo A-mi-xi) Hành động bỏ mũ khi chào thầy giáo cũ của bố bạn nhỏ nói lên điều gì?

Xem chi tiết 3.2 K lượt xem 1 năm trước