Câu hỏi:

04/06/2025 27

III. Viết

Chọn 1 trong 2 đề dưới đây:

Đề 1: Viết bài văn tả một người bạn đã gắn bó với em trong những năm học qua.

Đề 2: Viết bài văn kể lại một câu chuyện em yêu thích trong sách Tiếng Việt 5, trong đó có những chi tiết sáng tạo.

Quảng cáo

Trả lời:

verified
Giải bởi Vietjack

Đề 1:

Lớp trưởng lớp em là Minh Quân - một chàng trai thông minh và hài hước. Cậu ấy cũng chính là người bạn thân thiết nhất của em.

Nhà Quân cách nhà em khoảng 300m, nên sáng nào chúng em cũng đến trường cùng với nhau. Quân mới học lớp 5 nhưng đã cao hơn 1m6. Hằng ngày cậu ấy rất chăm bơi lội nên vóc dáng cũng rất cân đối và săn chắc. Quân có nước da trắng, khuôn mặt đã dần góc cạnh hơn trước. Mái tóc mềm mượt hơi bông lên, trông rất mềm mại. Đôi mắt của Quân là mắt một mí, nên khi cười thì nhắm tít cả lại. Hàng lông mày của cậu ấy khá đậm và dày nên thường xuyên phải tỉa bớt. Điều Quân tự hào về bản thân mình nhất là chiếc mũi dọc dừa giống với bố. Mỗi khi khoe chiếc mũi ấy với em, Quân lại cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh với hai cái răng nanh nhỏ. Bình thường trông cậu ấy cũng không quá nổi bật, thế mà lúc cười lên thì lại điển trai lắm, tỏa ra nguồn năng lượng giống như ánh nắng mắt trời vậy. Giống như vẻ ngoài của mình, Quân là một chàng trai rất tích cực và năng động. Tuy không phải là người giỏi nhất lớp, nhưng năm nào cậu ấy cũng được cả lớp bầu làm lớp trưởng. Điều đó chính bởi sự tốt bụng và nhiệt tình của Quân.

Vì nhà gần nên em và Quân quen nhau từ khi còn nhỏ xíu. Nhưng để trở thành bạn thân của nhau thì là do sự cố gắng của cả hai người. Lúc nào, chúng em cũng quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau mọi điều trong cuộc sống. Nhờ vậy mà tình bạn của chúng em ngày càng thắm thiết hơn.

Đề 2:

Tôi là một người bán bánh giò rong trong câu chuyện “Tiếng rao đêm”. Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về buổi tối lịch sử ấy.

Tối nào cũng đạp xe đi khắp các con phố nhỏ, cất tiếng rao khàn khàn quen thuộc:

“Bánh… giò… ò… ò…!” Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, bình lặng nhưng có phần vất vả. Tôi là một thương binh, mất một chân trong chiến tranh, nhưng chưa bao giờ tôi cho phép mình sống dựa dẫm. Tôi lao động bằng chính đôi tay mình, dù chiếc chân gỗ đôi khi khiến tôi bước đi khó nhọc.

Hôm ấy, trời se lạnh, con phố vắng vẻ hơn mọi khi. Tôi đạp xe chầm chậm qua từng con hẻm quen thuộc, mong bán nốt mấy chiếc bánh giò còn lại để sớm về nghỉ ngơi. Bất chợt, tôi ngửi thấy một mùi khét lạ. Ngay sau đó, tiếng kêu thất thanh vang lên: “Cháy! Cháy nhà! Cứu với!”

Tôi giật mình nhìn về phía đầu hẻm. Một ngôi nhà đang bốc lửa ngùn ngụt! Ngọn lửa đỏ rực như con quái vật đang nuốt chửng mọi thứ. Tiếng kêu cứu thảm thiết vọng ra từ bên trong. Không kịp suy nghĩ, tôi lao vội về phía đám cháy, vừa chạy vừa hô hoán: “Mọi người ơi! Cháy! Mau cứu người!”

Khi đến gần, tôi thấy mấy người lớn và trẻ nhỏ đang hoảng loạn trong nhà. Dùng hết sức, tôi xô mạnh cánh cửa, giúp họ thoát ra ngoài. Nhưng khi đếm lại, tôi chợt nhận ra: “Đứa bé đâu rồi?” Tiếng khóc nhỏ xíu vọng ra từ bên trong. Không do dự, tôi lao vào giữa đám khói mịt mù, hơi nóng khiến mắt tôi cay xè. Cố gắng lần mò, tôi tìm thấy đứa bé đang cuộn tròn trong góc nhà. Tôi vội bọc nó vào một tấm chăn, ôm chặt vào lòng rồi chạy ra ngoài.

Khi vừa ra tới cửa, chân tôi khuỵu xuống. Ngọn lửa sau lưng rực sáng như thiêu đốt cả không gian. Ngay lúc đó, một thanh xà lớn bất ngờ đổ sập xuống ngay chỗ tôi vừa chạy qua.

Mọi người chạy đến đỡ tôi dậy. Đứa bé trong tay tôi an toàn, mặt mày lấm lem nhưng ánh mắt vẫn còn hoảng sợ. Một người cầm lấy chân tôi định dìu đứng dậy, nhưng bỗng khựng lại. Một giọng nói thảng thốt vang lên: “Ôi… anh ấy… là thương binh!”

Tôi nhìn xuống. Chiếc chân gỗ của tôi lộ ra sau lớp vải bị cháy xém. Người công an lần tìm giấy tờ trong túi áo tôi, rồi lặng người khi thấy tấm thẻ thương binh.

Lúc đó, tôi nghe tiếng xe cấp cứu lao tới. Trước khi chìm vào cơn choáng váng, tôi còn kịp nhìn thấy chiếc xe đạp của mình nằm chỏng chơ bên góc tường, những chiếc bánh giò văng tung tóe trên nền đất lạnh.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy nhớ da diết tiếng rao quen thuộc của mình: “Bánh… giò… ò… ò…!”

Sau này, tôi không thể rong ruổi trên những con đường để bán bánh giò nữa. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: đêm đó, tôi không chỉ là một người bán bánh giò nữa…

CÂU HỎI HOT CÙNG CHỦ ĐỀ

Câu 1

Lời giải

B. hệ sinh thái phức tạp và sinh động.

Câu 2

Lời giải

D. Lý Thái Tông.

Câu 3

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP