Có một cô bé đăng kí tham gia đội đồng ca thành phố nhưng không được nhận. Cô bé rất buồn, ngồi đọc một mình trong công viên. Cô tự hỏi: “Tại sao mình không được nhận? Chẳng lẽ mình hát tồi thế sao?”. Rồi cô hát khe khẽ, hết bài này đến bài khác. Bỗng có ai đó khen: “Cháu hát hay quá!”
Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô là một ông cụ t óc bạc. Ông cụ nói xong thì đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Hôm sau, khi đến công viên, cô bé đã thấy ông cụ ngồi ở chiếc ghế hôm trước, mỉm cười chào cô. Cô bé lại hát. Ông cụ chăm chú lắng nghe rồi vỗ tay, nói: “Cảm ơn cháu bé, cháu hát hay lắm!”
Nhiều năm trôi qua. Cô bé đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Một hôm, cô trở lại công viên tìm cụ già nhưng chỉ thấy chiếc ghế trống không. Bác bảo vệ ở công viên nói với cô: “Ông cụ mới mất. Cụ bị điếc hơn 20 năm nay rồi.”
Cô gái sững người. Thì ra, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát hay lại là một người từ lâu đã không còn nghe được nữa.
Theo Hoàng Phương
Nội dung chính: Ca ngợi tấm lòng tốt bụng của ông lão đã tiếp thêm sự tự tin cho cô bé về giọng hát của mình.
Vì sao cô bé buồn, ngồi khóc một mình ?