(...) Một hôm, bộ đội Bích gọi ta đến bảo: “Này! Du kích ơi! Cấp trên cho lệnh đồng chí ra Pác-Ma ngoài sông Đà đón bộ đội vào đây hội quân đấy!” Ta lúc ấy, bụng mừng nghĩ rằng: “Hội quân đông là sắp đánh to đến nơi!”, nhưng ta cũng lại nghĩ cái đường Pác-Ma vào đây khó biết bao nhiêu mà kể. Đường ấy - chẳng phải như đường chúng ta vừa đi đâu - nó không có rừng che cho. Chỉ là đường trên đám gianh, đám lau, đám cỏ, trên dòng suối thôi. Vốn dĩ Pác-Ma vào đây không có hơn hai con đường mà! Một đường to giặc nó đi mất, còn một đường gianh cỏ ấy thì người chúng ta cùng với giặc hai bên cùng đi. Bộ đội mình đông, bảo như đàn kiến đâu mà khuất vào gianh cỏ được. Bộ đội mình là một đoàn người trời, dòng dòng lũ lũ, chỉ một tiếng bước chân cũng đã động khắp đất núi. Giặc nó trông thấy bộ đội mất chứ, cái mùa trăng sáng lâu thế này! Thế thì giặc nó bắn vào bộ đội rồi sau nó thua, nó chạy trốn hết, đuổi nó thiệt bao nhiêu cơm gạo, nát bao nhiêu con đường của mình?
Lúc ấy, bộ đội Bích không thấu bụng ta mới nói: “Du kích này! Đồng chí không bằng lòng đi đón chúng nó phải không?” Ta tức lắm, cãi lại: “Đã gọi tên ta là Du kích phải không? Du kích là mũi tên, dây nỏ bật tách một cái, mũi tên liền bay đi ngay. Lệnh ra, mũi tên lại không bằng lòng bay đi là cái nghĩa thế nào? Bộ đội Bích có giải được cho ta nghe không mà lại nói ra với ta cái câu ấy chứ?”...
Ta về nhà, gói một gói cơm to, mài lại con dao thật sắc. Mẹ già ta hỏi: “A Sử, mày đi đâu xa đấy?” Ta nói: “Đi việc to lớn lắm, không có phép nói ra!” Mẹ già ta không chịu, cứ kêu: “Trời ơi! Con trai ta không gọi tên ta là Mẹ Du kích nữa rồi. Mới sớm nay ta vừa ngủ dậy, ta đã thành ra người xấu hại rồi phải không?” Ta lo mẹ ta tự tử mới bảo khẽ cho mẹ ta biết hết ta đi làm gì, ta nghĩ khó khăn trong bụng thế nào? Mẹ ta vứt bỏ đay xuống đất, chắp hai tay kẹp giữa hai đùi, bảo: “Du kích, con trai ta, mày nghĩ khôn đấy! Thôi, làm canh rau mặn mà ăn đi đã! Để mẹ nghĩ cho một lúc nào!...” Mẹ ta nói xong, đứng dậy đi vào trong buồng của mẹ...
Thì ra không kể con đường ai ai cũng biết lại còn có con đường không ai biết mà chúng ta vừa đi. Nó là con đường của đám buôn thuốc phiện ngày xưa. Con đường của đám ấy đi chỉ đám ấy biết. Trong đám ấy có cha ta là người Mèo. Cha ta không có tiền góp buôn nhưng cha ta bạo săn hổ săn gấu lắm, cha ta có riêng con đường bí mật lại có riêng một con dao không dao nào sắc bằng góp vào cho đám. Cha ta nghèo quá. Không có tàu ngựa, không có đàn dê đàn bò.
Tàu ngựa, đàn dê, đàn bò ở đâu mà ra hả? Cha ta bảo chính ở đồng bạc trắng mà ra. Nên cha ta nhất quyết đi theo đám buôn lấy thật nhiều bạc trắng. Bạc trắng có nhiều, cha ta chưa kịp nghỉ ở nhà đóng cái tàu ngựa, mua đàn dê, đàn bò thì cha ta đã cùng cả đám buôn ấy bị đám buôn khác giết vứt xác ở sau nhà gạch, nhà Co Chảy ngoài bến Tạ Bú. Mẹ ta không đi đường buôn thuốc phiện ấy nhưng mẹ ta lại biết được con đường buôn thuốc phiện ấy. Mẹ ta đứng trên ngọn nương này nhìn vào trong ruột đám cây xanh kia, đợi mãi, chờ mãi. Rồi bốn tháng, sáu tháng, mẹ ta khóc kêu: “Cái con đường thuốc phiện độc địa! Mày lừa người Mèo. Mày bắt chồng không được ngủ chung giường với vợ. Mày dẫn bạc trắng về. Mày lại đưa bạc trắng đi. Chỉ còn người chồng tốt của tao là mày không trả về nữa. Cái con đường ma quỷ, con đường độc địa mày! Ta khiếp sợ mày, ta oán thù mày, ta chôn mày vào trong bụng ta, ta lấp kín mày không cho mày lừa giết người Mèo ta nữa! Thế rồi mẹ ta một mình lấp kín lối vào, một tháng mới xong!”... Ô kìa! Có phải mẹ ta đã dậy nhìn ta rồi không?
(...) - Rồi sao nữa, đồng chí Du kích?
- Ừ, ta kể tiếp... Mẹ ta vào trong buồng bưng mặt khóc hồi lâu, rồi mẹ ta khấn ma đường xin nó để cho ta mở lối dẫn bộ đội vào đánh giặc theo con đường mẹ ta đã thề chôn kín ấy. Mẹ ta khấn đi khấn lại mấy lần, cả mấy lần các ma đường lớn bé đều úp sấp mặt không cho. Mẹ ta vừa sợ ma vừa giận ma đến điên người lên. Sau cùng, mẹ ta nghĩ ra một lý. Bây giờ mẹ ta có tên khác rồi, mẹ ta tên là Mẹ Du kích. Còn ta, ra cũng chẳng phải là A Sử là Sếch-gâu như xưa, ta cũng thay tên rồi, tên ta bây giờ là Du kích kia mà! Ma đường mất phép làm hại mẹ con ta rồi. Thế là mẹ ta bước ra bảo cho ta biết cái con đường mà ta vừa nói và bộ đội vừa đi khỏi ấy. Song mẹ ta già rồi, mật không to như mật chúng ta. Mẹ ta vẫn còn sợ, đưa ta đến chỗ nghỉ lúc nãy rồi ở liền trên nương cao này đợi ta; thế là mẹ ta đợi ta một ngày một đêm. Nếu mẹ ta đợi ta không thấy trở về thì mẹ ta lại sẽ chôn con đường này vào bụng lần nữa, lấp kín nó và cùng chết với nó...
(Trích Con đường của mẹ con A Sử, Mạc Phi)
a. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản. (0,5 điểm)
b. Theo em, hình ảnh “con đường” trong văn bản có ý nghĩa gì đối với A Sử và mẹ của A Sử? (0,75 điểm)
c. Hãy chỉ ra và nêu tác dụng của từ tượng hình trong câu văn: “Bộ đội mình là một đoàn người trời, dòng dòng lũ lũ, chỉ một tiếng bước chân cũng đã động khắp đất núi.” (0,75 điểm)
d. Theo em, tình yêu Tổ quốc của mẹ A Sử thể hiện qua hành động nào? Trình bày cảm nhận của em về tình yêu Tổ quốc được thể hiện qua đoạn trích này. (1,0 điểm)
(...) Một hôm, bộ đội Bích gọi ta đến bảo: “Này! Du kích ơi! Cấp trên cho lệnh đồng chí ra Pác-Ma ngoài sông Đà đón bộ đội vào đây hội quân đấy!” Ta lúc ấy, bụng mừng nghĩ rằng: “Hội quân đông là sắp đánh to đến nơi!”, nhưng ta cũng lại nghĩ cái đường Pác-Ma vào đây khó biết bao nhiêu mà kể. Đường ấy - chẳng phải như đường chúng ta vừa đi đâu - nó không có rừng che cho. Chỉ là đường trên đám gianh, đám lau, đám cỏ, trên dòng suối thôi. Vốn dĩ Pác-Ma vào đây không có hơn hai con đường mà! Một đường to giặc nó đi mất, còn một đường gianh cỏ ấy thì người chúng ta cùng với giặc hai bên cùng đi. Bộ đội mình đông, bảo như đàn kiến đâu mà khuất vào gianh cỏ được. Bộ đội mình là một đoàn người trời, dòng dòng lũ lũ, chỉ một tiếng bước chân cũng đã động khắp đất núi. Giặc nó trông thấy bộ đội mất chứ, cái mùa trăng sáng lâu thế này! Thế thì giặc nó bắn vào bộ đội rồi sau nó thua, nó chạy trốn hết, đuổi nó thiệt bao nhiêu cơm gạo, nát bao nhiêu con đường của mình?
Lúc ấy, bộ đội Bích không thấu bụng ta mới nói: “Du kích này! Đồng chí không bằng lòng đi đón chúng nó phải không?” Ta tức lắm, cãi lại: “Đã gọi tên ta là Du kích phải không? Du kích là mũi tên, dây nỏ bật tách một cái, mũi tên liền bay đi ngay. Lệnh ra, mũi tên lại không bằng lòng bay đi là cái nghĩa thế nào? Bộ đội Bích có giải được cho ta nghe không mà lại nói ra với ta cái câu ấy chứ?”...
Ta về nhà, gói một gói cơm to, mài lại con dao thật sắc. Mẹ già ta hỏi: “A Sử, mày đi đâu xa đấy?” Ta nói: “Đi việc to lớn lắm, không có phép nói ra!” Mẹ già ta không chịu, cứ kêu: “Trời ơi! Con trai ta không gọi tên ta là Mẹ Du kích nữa rồi. Mới sớm nay ta vừa ngủ dậy, ta đã thành ra người xấu hại rồi phải không?” Ta lo mẹ ta tự tử mới bảo khẽ cho mẹ ta biết hết ta đi làm gì, ta nghĩ khó khăn trong bụng thế nào? Mẹ ta vứt bỏ đay xuống đất, chắp hai tay kẹp giữa hai đùi, bảo: “Du kích, con trai ta, mày nghĩ khôn đấy! Thôi, làm canh rau mặn mà ăn đi đã! Để mẹ nghĩ cho một lúc nào!...” Mẹ ta nói xong, đứng dậy đi vào trong buồng của mẹ...
Thì ra không kể con đường ai ai cũng biết lại còn có con đường không ai biết mà chúng ta vừa đi. Nó là con đường của đám buôn thuốc phiện ngày xưa. Con đường của đám ấy đi chỉ đám ấy biết. Trong đám ấy có cha ta là người Mèo. Cha ta không có tiền góp buôn nhưng cha ta bạo săn hổ săn gấu lắm, cha ta có riêng con đường bí mật lại có riêng một con dao không dao nào sắc bằng góp vào cho đám. Cha ta nghèo quá. Không có tàu ngựa, không có đàn dê đàn bò.
Tàu ngựa, đàn dê, đàn bò ở đâu mà ra hả? Cha ta bảo chính ở đồng bạc trắng mà ra. Nên cha ta nhất quyết đi theo đám buôn lấy thật nhiều bạc trắng. Bạc trắng có nhiều, cha ta chưa kịp nghỉ ở nhà đóng cái tàu ngựa, mua đàn dê, đàn bò thì cha ta đã cùng cả đám buôn ấy bị đám buôn khác giết vứt xác ở sau nhà gạch, nhà Co Chảy ngoài bến Tạ Bú. Mẹ ta không đi đường buôn thuốc phiện ấy nhưng mẹ ta lại biết được con đường buôn thuốc phiện ấy. Mẹ ta đứng trên ngọn nương này nhìn vào trong ruột đám cây xanh kia, đợi mãi, chờ mãi. Rồi bốn tháng, sáu tháng, mẹ ta khóc kêu: “Cái con đường thuốc phiện độc địa! Mày lừa người Mèo. Mày bắt chồng không được ngủ chung giường với vợ. Mày dẫn bạc trắng về. Mày lại đưa bạc trắng đi. Chỉ còn người chồng tốt của tao là mày không trả về nữa. Cái con đường ma quỷ, con đường độc địa mày! Ta khiếp sợ mày, ta oán thù mày, ta chôn mày vào trong bụng ta, ta lấp kín mày không cho mày lừa giết người Mèo ta nữa! Thế rồi mẹ ta một mình lấp kín lối vào, một tháng mới xong!”... Ô kìa! Có phải mẹ ta đã dậy nhìn ta rồi không?
(...) - Rồi sao nữa, đồng chí Du kích?
- Ừ, ta kể tiếp... Mẹ ta vào trong buồng bưng mặt khóc hồi lâu, rồi mẹ ta khấn ma đường xin nó để cho ta mở lối dẫn bộ đội vào đánh giặc theo con đường mẹ ta đã thề chôn kín ấy. Mẹ ta khấn đi khấn lại mấy lần, cả mấy lần các ma đường lớn bé đều úp sấp mặt không cho. Mẹ ta vừa sợ ma vừa giận ma đến điên người lên. Sau cùng, mẹ ta nghĩ ra một lý. Bây giờ mẹ ta có tên khác rồi, mẹ ta tên là Mẹ Du kích. Còn ta, ra cũng chẳng phải là A Sử là Sếch-gâu như xưa, ta cũng thay tên rồi, tên ta bây giờ là Du kích kia mà! Ma đường mất phép làm hại mẹ con ta rồi. Thế là mẹ ta bước ra bảo cho ta biết cái con đường mà ta vừa nói và bộ đội vừa đi khỏi ấy. Song mẹ ta già rồi, mật không to như mật chúng ta. Mẹ ta vẫn còn sợ, đưa ta đến chỗ nghỉ lúc nãy rồi ở liền trên nương cao này đợi ta; thế là mẹ ta đợi ta một ngày một đêm. Nếu mẹ ta đợi ta không thấy trở về thì mẹ ta lại sẽ chôn con đường này vào bụng lần nữa, lấp kín nó và cùng chết với nó...
(Trích Con đường của mẹ con A Sử, Mạc Phi)
a. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản. (0,5 điểm)
b. Theo em, hình ảnh “con đường” trong văn bản có ý nghĩa gì đối với A Sử và mẹ của A Sử? (0,75 điểm)
c. Hãy chỉ ra và nêu tác dụng của từ tượng hình trong câu văn: “Bộ đội mình là một đoàn người trời, dòng dòng lũ lũ, chỉ một tiếng bước chân cũng đã động khắp đất núi.” (0,75 điểm)
d. Theo em, tình yêu Tổ quốc của mẹ A Sử thể hiện qua hành động nào? Trình bày cảm nhận của em về tình yêu Tổ quốc được thể hiện qua đoạn trích này. (1,0 điểm)
Quảng cáo
Trả lời:
a. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự.
b. Hình ảnh “con đường” trong văn bản không chỉ là một lối đi cụ thể mà còn mang
nhiều ý nghĩa sâu sắc. Đối với A Sử, “con đường” là phương tiện để thực hiện nhiệm vụ
cao cả của người du kích, là biểu tượng cho trách nhiệm và tinh thần chiến đấu vì đất
nước.
Còn với mẹ A Sử, “con đường” thể hiện nỗi đau và mất mát khi mất chồng vì con đường
buôn thuốc phiện, đồng thời cũng là hy vọng rằng con đường ấy sẽ trở thành lối đi an
toàn cho bộ đội, để bảo vệ đất nước. Con đường trở thành cầu nối giữa quá khứ đau
thương và hiện tại đầy hy vọng, thể hiện tình yêu nước sâu sắc của cả hai nhân vật.
c. Thí sinh xác định đúng và nêu được tác dụng.
Gợi ý: “dòng dòng lũ lũ":
• Tác dụng: Cụm từ này sử dụng biện pháp tu từ tượng hình để mô tả hình ảnh đông
đúc và mạnh mẽ của bộ đội. “Dòng dòng” gợi lên hình ảnh những dòng người nối tiếp
nhau, không ngừng nghỉ, trong khi “lũ lũ” làm nổi bật sự ào ạt, hối hả, mang lại cảm giác
về sức mạnh và sự quyết liệt của quân đội trong cuộc chiến. Từ này không chỉ tạo nên
hình ảnh sinh động mà còn thể hiện sức mạnh và sự đoàn kết của lực lượng quân đội.
d.
• Tình yêu Tổ quốc của mẹ A Sử thể hiện qua hành động khấn xin ma đường để mở lối
dẫn bộ đội vào đánh giặc. Mẹ A Sử không chỉ đau đớn vì mất chồng mà còn hiểu rõ trách
nhiệm của con trai trong nhiệm vụ lớn lao. Hành động khấn xin, mong muốn làm điều
tốt cho Tổ quốc, thể hiện tinh thần hy sinh và tình yêu sâu sắc của người mẹ dành cho
đất nước.
• Cảm nhận của em về tình yêu Tổ quốc trong đoạn trích này là một tình cảm thiêng
liêng, xuất phát từ sự gắn bó máu thịt giữa con người và quê hương. Mẹ A Sử là biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam kiên trung, dù đối mặt với nỗi đau mất mát nhưng
vẫn giữ vững niềm tin và trách nhiệm. Tình yêu Tổ quốc không chỉ là tình cảm chung
chung mà còn được thể hiện qua những hành động cụ thể, từ những người mẹ bình dị
như mẹ A Sử đến những người chiến sĩ trên chiến trường. Đoạn trích gợi nhớ về ý chí
và nghị lực của những người đã sống, đã chiến đấu để bảo vệ đất nước.
Câu hỏi cùng đoạn
Câu 2:
Em hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu cảm nhận của mình sau khi đọc đoạn trích trong tác phẩm Con đường của mẹ con A Sử của nhà văn Mạc Phi.
Em hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu cảm nhận của mình sau khi đọc đoạn trích trong tác phẩm Con đường của mẹ con A Sử của nhà văn Mạc Phi.
a. Xác định được yêu cầu về hình thức, dung lượng của đoạn văn.
Xác định đúng yêu cầu về hình thức và dung lượng (khoảng 200 chữ) của đoạn văn.
Thí sinh có thể trình bày đoạn văn theo cách diễn dịch, quy nạp, tổng - phân - hợp, móc
xích hoặc song hành.
b. Xác định đúng vấn đề cần nghị luận:
Nêu cảm nhận của mình sau khi đọc đoạn trích trong tác phẩm “Con đường của mẹ con
A Sử” của nhà văn Mạc Phi.
c. Đề xuất được hệ thống ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận.
- Xác định được các ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận.
- Sắp xếp được hệ thống ý hợp lí theo đặc điểm bố cục của kiểu đoạn văn.
Sau đây là một số gợi ý:
1. Mở đoạn:
• Giới thiệu ngắn gọn về tác phẩm “Con đường của mẹ con A Sử” của nhà văn Mạc Phi.
• Nêu cảm xúc chung sau khi đọc đoạn trích: Đoạn trích mang lại ấn tượng sâu sắc
về lòng yêu nước, sự hy sinh thầm lặng của những con người bình thường trong chiến
tranh.
2. Thân đoạn:
• Cảm nhận về nhân vật mẹ A Sử:
○ Mẹ A Sử hiện lên là một người mẹ vừa gan dạ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy yêu thương
và hi sinh vì con, vì Tổ quốc.
○ Hành động của mẹ: Quyết định mở con đường mà mẹ đã từng “chôn kín” vì lòng yêu
nước, mong muốn con trai và các chiến sĩ bộ đội có thể chiến đấu bảo vệ đất nước. Điều
này thể hiện sự hy sinh cao cả, vượt qua nỗi sợ cá nhân để đặt lợi ích chung lên trên hết.
○ Sự đấu tranh nội tâm: Mẹ A Sử phải vượt qua nỗi đau mất chồng, và mâu thuẫn với
niềm tin về ma đường. Khắc họa tinh thần yêu nước sâu sắc và tình cảm gia đình.
• Ý nghĩa của con đường:
○ Con đường trong tác phẩm không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là biểu tượng
của sự hy sinh, lòng yêu nước, và niềm tin vào chiến thắng. Con đường ấy nối liền giữa
hiện thực và quá khứ, giữa mất mát cá nhân và chiến công chung.
○ Nhờ con đường của mẹ con A Sử, bộ đội có thể tiến quân, mở ra hi vọng chiến thắng.
3. Kết đoạn:
• Khẳng định lòng yêu nước của mẹ A Sử chính là yếu tố then chốt trong đoạn trích,
truyền tải thông điệp về sự hy sinh và tinh thần kiên cường của người dân Việt Nam
trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc.
d. Viết đoạn văn đảm bảo các yêu cầu sau:
- Lựa chọn được các thao tác lập luận, phương thức biểu đạt phù hợp để triển khai vấn
đề nghị luận:
- Trình bày rõ quan điểm về hệ thống các ý.
- Lập luận chặt chẽ, thuyết phục: lí lẽ xác đáng; bằng chứng tiêu biểu, phù hợp; kết hợp
nhuần nhuyễn giữa lí lẽ và bằng chứng.
đ. Diễn đạt
Đảm bảo chuẩn chính tả, dùng từ, ngữ pháp tiếng Việt, liên kết câu trong đoạn văn.
e. Sáng tạo: Thể hiện suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận; có cách diễn đạt mới mẻ.
Đoạn văn mẫu
Văn bản trên được trích từ truyện ngắn “Con đường của mẹ con A Sử” của nhà văn
Mạc Phi. Đoạn trích trên lấy bối cảnh chính là cuộc kháng chiến cứu nước và mang lại
ấn tượng sâu sắc về tình yêu Tổ quốc, tình yêu đất nước của nhân dân ta cùng sự hy sinh
thầm lặng của những con người bình thường trong chiến tranh. Nhân vật mẹ A Sử trong
tác phẩm là hình ảnh đại diện cho nhiều người mẹ Việt Nam. Người mẹ ấy hiện lên là
một người mẹ vừa gan dạ, mạnh mẽ nhưng cũng chan chứa tình yêu thương dành cho
con và hi sinh vì con, vì Tổ quốc. Điều này thể hiện rõ qua lựa chọn hành động của mẹ A
Sử đó là quyết định mở con đường mà mẹ đã từng “chôn kín”, vì lòng yêu nước và mong
muốn con trai cùng các chiến sĩ bộ đội có thể chiến đấu bảo vệ đất nước. Đó là một sự hy
sinh cao cả, vượt qua nỗi sợ hãi cá nhân, sự đấu tranh nội tâm để đặt lợi ích chung lên
đầu, dù trước đó bà đã phải đối diện với nỗi đau mất chồng, mâu thuẫn niềm tin về ma
đường. Vì vậy con đường trong tác phẩm đóng vai trò quan trọng, là biểu tượng cho sự
hy sinh, lòng yêu nước và niềm tin chiến thắng. Con đường ấy nối liền giữa hiện thực và
quá khứ, giữa mất mát cá nhân và chiến công chung, giúp người mẹ vượt qua mặc cảm,
ám ảnh trong quá khứ và mở ra hi vọng chiến thắng cho bộ đội ta. Câu chuyện đã khắc
họa và khẳng định được tinh thần yêu nước sâu sắc và tình cảm gia đình của mẹ con A
Sử, truyền tải được thông điệp về sự hy sinh và tinh thần kiên cường của con người Việt
Nam, dù là nhân dân hay bộ đội trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Mọi hy sinh đều
rất đáng quý, đáng trân trọng.
Hot: 1000+ Đề thi cuối kì 1 file word cấu trúc mới 2025 Toán, Văn, Anh... lớp 1-12 (chỉ từ 60k). Tải ngay
CÂU HỎI HOT CÙNG CHỦ ĐỀ
Lời giải
- “Lòng yêu nước” được coi là nội dung quan trọng nhất trong các cuốn sách dạy đạo
đức và luân lý vì nó là một trong hai sức mạnh cơ bản của mỗi con người đang tồn tại
trên trái đất này.
- Tình yêu quê hương, đất nước gắn liền với trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi cá nhân
trong việc bảo vệ và xây dựng Tổ quốc. Trong kỷ nguyên khoa học kỹ thuật hiện đại,
tình yêu Tổ quốc không chỉ tồn tại trong những hình thức truyền thống mà còn được
thể hiện qua việc đóng góp vào sự phát triển của đất nước. Những công nghệ mới, những
sáng tạo trong lĩnh vực khoa học đều có thể phục vụ cho lợi ích chung của nhân dân,
xây dựng một Việt Nam hùng cường. Do đó, lòng yêu nước là động lực quan trọng, giúp
thế hệ trẻ không ngừng phấn đấu để cống hiến cho quê hương.
Lời giải
a. Xác định được yêu cầu về hình thức, dung lượng của đoạn văn.
Xác định đúng yêu cầu về hình thức và dung lượng (khoảng 200 chữ) của đoạn văn.
Thí sinh có thể trình bày đoạn văn theo cách diễn dịch, quy nạp, tổng - phân - hợp, móc
xích hoặc song hành.
b. Xác định đúng vấn đề cần nghị luận:
Nêu cảm nhận của mình sau khi đọc đoạn trích trong tác phẩm “Con đường của mẹ con
A Sử” của nhà văn Mạc Phi.
c. Đề xuất được hệ thống ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận.
- Xác định được các ý phù hợp để làm rõ vấn đề nghị luận.
- Sắp xếp được hệ thống ý hợp lí theo đặc điểm bố cục của kiểu đoạn văn.
Sau đây là một số gợi ý:
1. Mở đoạn:
• Giới thiệu ngắn gọn về tác phẩm “Con đường của mẹ con A Sử” của nhà văn Mạc Phi.
• Nêu cảm xúc chung sau khi đọc đoạn trích: Đoạn trích mang lại ấn tượng sâu sắc
về lòng yêu nước, sự hy sinh thầm lặng của những con người bình thường trong chiến
tranh.
2. Thân đoạn:
• Cảm nhận về nhân vật mẹ A Sử:
○ Mẹ A Sử hiện lên là một người mẹ vừa gan dạ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy yêu thương
và hi sinh vì con, vì Tổ quốc.
○ Hành động của mẹ: Quyết định mở con đường mà mẹ đã từng “chôn kín” vì lòng yêu
nước, mong muốn con trai và các chiến sĩ bộ đội có thể chiến đấu bảo vệ đất nước. Điều
này thể hiện sự hy sinh cao cả, vượt qua nỗi sợ cá nhân để đặt lợi ích chung lên trên hết.
○ Sự đấu tranh nội tâm: Mẹ A Sử phải vượt qua nỗi đau mất chồng, và mâu thuẫn với
niềm tin về ma đường. Khắc họa tinh thần yêu nước sâu sắc và tình cảm gia đình.
• Ý nghĩa của con đường:
○ Con đường trong tác phẩm không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là biểu tượng
của sự hy sinh, lòng yêu nước, và niềm tin vào chiến thắng. Con đường ấy nối liền giữa
hiện thực và quá khứ, giữa mất mát cá nhân và chiến công chung.
○ Nhờ con đường của mẹ con A Sử, bộ đội có thể tiến quân, mở ra hi vọng chiến thắng.
3. Kết đoạn:
• Khẳng định lòng yêu nước của mẹ A Sử chính là yếu tố then chốt trong đoạn trích,
truyền tải thông điệp về sự hy sinh và tinh thần kiên cường của người dân Việt Nam
trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc.
d. Viết đoạn văn đảm bảo các yêu cầu sau:
- Lựa chọn được các thao tác lập luận, phương thức biểu đạt phù hợp để triển khai vấn
đề nghị luận:
- Trình bày rõ quan điểm về hệ thống các ý.
- Lập luận chặt chẽ, thuyết phục: lí lẽ xác đáng; bằng chứng tiêu biểu, phù hợp; kết hợp
nhuần nhuyễn giữa lí lẽ và bằng chứng.
đ. Diễn đạt
Đảm bảo chuẩn chính tả, dùng từ, ngữ pháp tiếng Việt, liên kết câu trong đoạn văn.
e. Sáng tạo: Thể hiện suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận; có cách diễn đạt mới mẻ.
Đoạn văn mẫu
Văn bản trên được trích từ truyện ngắn “Con đường của mẹ con A Sử” của nhà văn
Mạc Phi. Đoạn trích trên lấy bối cảnh chính là cuộc kháng chiến cứu nước và mang lại
ấn tượng sâu sắc về tình yêu Tổ quốc, tình yêu đất nước của nhân dân ta cùng sự hy sinh
thầm lặng của những con người bình thường trong chiến tranh. Nhân vật mẹ A Sử trong
tác phẩm là hình ảnh đại diện cho nhiều người mẹ Việt Nam. Người mẹ ấy hiện lên là
một người mẹ vừa gan dạ, mạnh mẽ nhưng cũng chan chứa tình yêu thương dành cho
con và hi sinh vì con, vì Tổ quốc. Điều này thể hiện rõ qua lựa chọn hành động của mẹ A
Sử đó là quyết định mở con đường mà mẹ đã từng “chôn kín”, vì lòng yêu nước và mong
muốn con trai cùng các chiến sĩ bộ đội có thể chiến đấu bảo vệ đất nước. Đó là một sự hy
sinh cao cả, vượt qua nỗi sợ hãi cá nhân, sự đấu tranh nội tâm để đặt lợi ích chung lên
đầu, dù trước đó bà đã phải đối diện với nỗi đau mất chồng, mâu thuẫn niềm tin về ma
đường. Vì vậy con đường trong tác phẩm đóng vai trò quan trọng, là biểu tượng cho sự
hy sinh, lòng yêu nước và niềm tin chiến thắng. Con đường ấy nối liền giữa hiện thực và
quá khứ, giữa mất mát cá nhân và chiến công chung, giúp người mẹ vượt qua mặc cảm,
ám ảnh trong quá khứ và mở ra hi vọng chiến thắng cho bộ đội ta. Câu chuyện đã khắc
họa và khẳng định được tinh thần yêu nước sâu sắc và tình cảm gia đình của mẹ con A
Sử, truyền tải được thông điệp về sự hy sinh và tinh thần kiên cường của con người Việt
Nam, dù là nhân dân hay bộ đội trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Mọi hy sinh đều
rất đáng quý, đáng trân trọng.
Lời giải
Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.