* Nội dung chính: Ngày xưa, rừng già chỉ toàn là tối tăm, không bao giờ có ánh mặt trời. Thấy vậy, gõ kiến đi từng nhà để tìm người gọi mặt trời. Ai cũng đều mải mê với việc riêng của mình, chỉ có gà trống nhận lời đi tìm mặt trời. Bay mãi bay mãi, vất vả lắm mới đứng lên được ngọn cây cao nhất, gà trống dõng dạc kêu: “Trời đất ơi… ơi…!”
Sau mỗi lần kêu, sương tan, sao lặn, mặt trời hiện ra. Gà trống vui sướng, bay tới đâu ánh sáng theo đến đấy. Từ đó, mỗi khi gà trống cất tiếng gáy để chiếu sáng cho mọi người, mọi vật.
Vì sao gõ kiến phải đi các nhà hỏi xem ai có thể đi tìm mặt trời?