Câu hỏi:

15/10/2025 80 Lưu

Bức tranh (trích)

(Nguyễn Minh Châu)

“Tôi có tính hay lãng quên những việc không đáng quên một chút nào, nhưng ông trời vốn dĩ phủ bẩm cho tôi một trí nhớ đôi lúc chớp lóe lên, có thể nhìn thấy rõ một ngày trong đời của tôi hồi sáu bảy buổi, như nhìn vào một bức ảnh cũ. Thế là tôi đã nhận ra được người thanh niên làm nghề cắt tóc đó. Đúng, chính là người chiến sĩ đã “thổ” tranh cho tôi, tám năm về trước. Ôi chao, lúc ấy, tôi chỉ muốn có một cái mặt nạ, hoặc bé xíu lại như một hạt đậu, trên cái ghế cắt tóc. Tôi biết nói thế nào để các bạn có thể cảm thụ được cái cảm giác phạm tội của tôi lúc ấy nhỉ? Có bao giờ bạn dọn nhà không? Khi người ta phải thay đổi chỗ ở, có những thứ đồ đạc. tưởng mất biển từ lâu, lục lợi, tìm kiếm khắp vẫn không thấy, thì tự nhiên lòi mặt ra tận trong góc tù, dưới gầm giường. Có những thứ đồ vật vô nghĩa. Có những thứ nhắc tới một chút kì niệm đẹp đẽ. Có những thứ gọi lên một câu chuyện chẳng hay ho gì, tưởng đã quên hắn cái chuyện đó thì bây giờ cái đồ vật lại từ xó xinh, bụi bặm, từ trong xó tối từ từ bỏ ra, cái vật vô tri lại thủ thỉ nói chuyện với anh, khiển trách anh, lên án anh.

Tại sao ngày ấy tôi đã không đưa “tấm ảnh” đến cho gia đình anh? Tại sao tôi không giữ lời hứa? Mà tôi vẫn còn nhớ, tôi đã hứa với anh và cả với tôi nữa, đinh ninh và hùng hồn lắm, và cũng thực tâm lắm chứ? Trong cái đêm ấy, khi tôi ngồi bên anh trên phiến đá giữa khu rừng bên nước bạn, giá có phải chạy qua làn đạn của địch, hay băng qua ngọn lửa, thì tôi cũng quyết định sẽ vượt qua, để đưa tấm hình về trao tận tay những người trong gia đình anh, để đền đáp chút ít tấm lòng độ lượng quá lớn lao nhưng lặng lẽ mà anh đã đối xử với tôi. Lúc ấy, mắt tôi đã rưng rưng khi nghe kể chuyện ở ngoài này, bà mẹ anh đang nhầm tưởng anh đã hi sinh. Và buổi sáng hôm sau,  lúc chia tay nhau, tôi lại còn hứa đi hứa lại, để cho anh trở về thật yên tâm và tôi lại còn nhớ, tôi đã nắm tay nhiều lần không nở rồi, tôi ôm anh, rồi thật là giả dối chua, tôi lại còn hôn anh nữa, trước khi lên đường đi chặng tiếp. Từ bữa đó, tôi đi bộ nòng rã gần ba tháng thì ra đến Hà Nội. Ngày đó, khi đặt chân về đến Hà Nội, tôi vẫn còn mang ý định đến thăm nhà anh ngay, và mang theo bức vẽ đến. Nhưng chỉ sau một tuần lễ, tôi đã thiết lập được với cái xã hội hậu phương chung quanh những mối quan hệ mới, cái không khí chiến trường tự nhiên nhạt nhòa đi, cái mối nhiệt tâm của lúc còn ở trong đó vơi bớt đi - không, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh! Tôi phải nhận rằng, chỉ sau một tuần lễ, được bè bạn sành sỏi nhất trong nghề đánh giá bức kí họa thật cao, tôi liền lờ quên cái người mẹ đang ôm ấp mối đau khổ vì ngộ nhận con trai đã hi sinh đang ở ngay trong thành phố, tôi liền đóng gói bức kí họa chung với những bức tranh đem đi dự triển lãm Việt Nam ở nước ngoài. Ý vào ngày giờ đi quả cấp bách, tôi cũng không kịp nghĩ đến việc tới thăm bà mẹ anh nữa!

Có những lúc con người ta không còn chỗ trú nấp. Đó là cái lúc ngồi ngửa mặt lên chiếc ghế, tôi nhận ra anh một cách chắc chắn, biết không thể nào nhầm được nữa! Tôi chỉ còn mong anh không nhận ra tôi. Không, nhất định anh phải nhận ra chứ, khuôn mặt tôi gần mười năm nay chụp ảnh thấy ít thay đổi lắm. Mà cái mặt mình chỉ cách mặt anh có mấy tấc. Cặp mắt anh lại đang nhìn xói vào cái mặt tôi đang được bàn tay anh dằn ngửa ra. Da mặt tôi cứ dày lên. Tôi nhắm mắt, rồi mở mắt. Mỗi lúc mở mắt, tôi không thể nhìn đi đâu khác cặp mắt anh. Trời ơi, có lẽ tôi ngồi trên ghế cắt tóc ở cái quán này đã một nửa thế kỉ? Chốc nữa, sắp tới, anh sẽ làm gì tôi đây?”

(Trích Bức tranh - Nguyễn Minh Châu, theo isach.info)

Đoạn trích trên được kể theo ngôi thứ mấy? Người kể là ai?

Quảng cáo

Trả lời:

verified Giải bởi Vietjack

Được kể theo ngôi thứ nhất, người kể chuyện xưng “tôi” – một họa sĩ, nhân vật trung tâm đồng thời là người hồi tưởng và tự thú về lỗi lầm trong quá khứ.

Câu hỏi cùng đoạn

Câu 2:

Đoạn truyện được kể theo trình tự thời gian như thế nào?

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

Đoạn truyện được kể theo trình tự thời gian từ hiện tại ("tôi" đang ngồi trên cái ghế cắt tóc ở quán cắt tóc của người thợ cắt tóc, người lính từng thồ tranh giúp anh năm xưa) - quá khứ (gắn liền với sự thất hứa của "tôi" với người lính quê Hà Nội có mẹ già tưởng con đã hi sinh) - hiện tại (bây giờ, khi "tôi" đang chờ người thợ cắt tóc cắt cho mình).

Câu 3:

Đoạn trích gồm các nhân vật nào? Tìm các chi tiết nhận diện mỗi nhân vật.

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

- Đoạn trích gồm các nhân vật: "tôi" (hoạ sĩ); anh thợ cắt tóc (người thanh niên thồ tranh giúp "tôi" trong chiến trường năm xưa); bà mẹ anh thợ cắt tóc.

- Các chi tiết nhận diện mỗi nhân vật:

+ "Tôi": là một hoạ sĩ; tám năm về trước, trong chiến trường, "tôi" đã quên đi lời hứa mang "tấm ảnh" (thực chất chính là bức vẽ “tôi" vẽ anh chiến sĩ đã thồ tranh giúp "tôi" đến cho bà mẹ của anh, để chứng thực với bà mẹ rằng anh chiến sĩ còn sống; về Hà Nội, "tôi” đã mang bức vẽ anh chiến sĩ đó đi triển lãm và đoạt giải rồi "tôi" quên bằng người mẹ khốn khổ vì thương nhớ con); hiện tại, đối diện với người thợ cắt tóc - anh thanh niên năm xưa - "tôi" bắt đầu cảm thấy dẫn vặt bản thân.

+ Anh thợ cắt tóc: người chiến sĩ đã "thồ" tranh cho "tôi", tám năm về trước giờ làm nghề cắt tóc.

+ Bà mẹ anh thợ cắt tóc: nhầm tưởng con trai mình đã hi sinh trong chiến trường.

Câu 4:

Vì sao nhân vật “tôi” cảm thấy xấu hổ, tự dằn vặt khi gặp lại người chiến sĩ năm xưa?

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

Vì nhân vật “tôi” đã không giữ lời hứa trao bức tranh cho mẹ anh chiến sĩ, lại đem bức tranh đi dự triển lãm; đây là biểu hiện của sự vô trách nhiệm, ích kỉ, phản bội lại tấm lòng tin cậy và sự hi sinh thầm lặng của người chiến sĩ.

Câu 5:

Trong đoạn trích, có sự đối lập nào giữa chiến trường và hậu phương?

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

Ở chiến trường: con người sống chân thành, nhiệt tâm, sẵn sàng hi sinh. Ở hậu phương: dễ bị cuốn theo danh lợi, các mối quan hệ xã hội, dần quên đi trách nhiệm và tình nghĩa.

Câu 6:

Tâm trạng nhân vật “tôi” khi ngồi trên ghế cắt tóc được thể hiện qua những chi tiết nào? Ý nghĩa?

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack
Các chi tiết: “da mặt tôi cứ dày lên”, “mỗi lúc mở mắt, tôi không thể nhìn đi đâu khác cặp mắt anh”… → Tâm trạng dằn vặt, lo sợ, xấu hổ, không còn nơi trú ẩn. Điều này cho thấy lương tâm con người luôn bị ám ảnh khi đã mắc lỗi lầm, dù thời gian trôi qua lâu đến đâu.

Câu 7:

Các câu văn in đậm trong đoạn trích được viết theo kiểu câu gì (theo mục đích nói)? Nêu tác dụng của kiểu câu đó trong việc khắc hoạ nhân vật “tôi”.

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

- Các câu văn in đậm trong đoạn trích được viết theo kiểu câu nghi vấn.

- Tác dụng: thể hiện tâm trạng tự dẫn vặt, ăn năn, hối lỗi của "tôi" về điều tệ hại mình đã làm (không mang bức vẽ anh chiến sĩ về cho bà mẹ anh ấy để người mẹ tin rằng con trai bà chưa chết).

Câu 8:

Tìm một chi tiết diễn tả tâm trạng của “tôi” khi đối diện với người thợ cắt tóc ở thời điểm hiện tại. Từ đó, nhận xét tính cách của nhân vật “tôi”.

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

Gợi ý:

- Chi tiết diễn tả tâm trạng của "tôi" khi đối diện với người thợ cắt tóc ở thời điểm hiện tại: tôi chỉ muốn có một cái mặt nạ, hoặc bé xíu lại như một hạt đậu, trên cái ghế cắt tóc. Với chi tiết này, Nguyễn Minh Châu đã khắc hoạ tâm lí muốn lẩn trốn khỏi thực tại/ hiện thực của nhân vật "tôi".

- Chi tiết chứng tỏ "tôi” nhận thức được và biết xấu hổ vì lỗi lầm trong quá khứ của mình. Nhân vật "tôi" quả thật đã có hành vi sai trái, lỗi lầm trong quá khứ nhưng không phải là không còn tự trọng.

Câu 9:

Anh/chị hãy nêu suy nghĩ của mình về câu: “Có những lúc con người ta không còn chỗ trú nấp” .

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

Đó là khoảnh khắc con người phải đối diện trực tiếp với sự thật và lương tâm. Không gì có thể che giấu mãi được lỗi lầm. Con người chỉ thực sự thanh thản khi dám nhận trách nhiệm, đối diện và sửa chữa.

Câu 10:

Cảm nhận của anh/chị về chủ đề chính của đoạn trích.

Xem lời giải

verified Giải bởi Vietjack

- Chủ đề chính của đoạn trích: nhận thức về vai trò, sứ mệnh của nghệ thuật đối với cuộc đời. Trong đoạn trích, nhận thức ấy được thể hiện qua tâm trạng xấu hổ, ăn năn, dẫn vặt của "tôi" - hoạ sĩ - khi gặp lại anh chiến sĩ thồ tranh hộ mình năm xưa. Cách đây tám năm, “tôi" đã sống chết hứa sẽ mang “tấm ảnh" - bức vẽ do chính "tôi" hoạ lại chân dung anh chiến sĩ ở chiến trường - về Hà Nội cho mẹ anh ấy, để bà mẹ già đang đau khổ vì ngộ nhận con trai đã hi sinh được yên tâm rằng con mình vẫn còn sống. Song, thay vì thực hiện lời hứa, "tôi" đã mang bức vẽ đi triển lãm và giành giải, mặc kệ bà mẹ già với nỗi khổ tâm tột cùng.

- Chủ đề của đoạn trích mang đến thông điệp sâu sắc về nghệ thuật đích thực: Nghệ thuật đích thực phải gắn liền với cuộc đời, vì cuộc đời mà có.

CÂU HỎI HOT CÙNG CHỦ ĐỀ

Lời giải

Gợi ý:

- Đảm bảo yêu cầu về hình thức, dung lượng

+ Viết đúng hình thức đoạn văn (diễn dịch, quy nạp, móc xích…).

+ Đảm bảo dung lượng khoảng 200 chữ.

- Xác định đúng vấn đề nghị luận

+ Phân tích diễn biến nội tâm của nhân vật “tôi” trong đoạn trích ngữ liệu văn bản “Bức tranh” của Nguyễn Minh Châu.

- Hệ thống ý:

+ Tâm trạng khi nhận ra người thợ cắt tóc chính là chiến sĩ năm xưa

. Bất ngờ, bối rối, mong muốn “có cái mặt nạ” để trốn tránh.

. Xuất hiện mặc cảm tội lỗi, dằn vặt, xấu hổ trước sự thất hứa.

+ Quá khứ hiện về qua hồi ức

. Nhớ lại lời hứa sẽ trao bức tranh cho mẹ người lính.

. Ban đầu nhiệt tình, thành tâm, thậm chí sẵn sàng hi sinh để giữ lời hứa.

. Nhưng khi về Hà Nội, bị cuốn vào đời sống mới, danh vọng nghệ thuật → dần lãng quên trách nhiệm.

. Tự phê phán bản thân: không đổ lỗi cho hoàn cảnh, thừa nhận mình đã ích kỉ, giả dối.

+ Tâm trạng khi ngồi trên ghế cắt tóc

. Lo âu, xấu hổ, căng thẳng cực độ: “da mặt tôi cứ dày lên”, “mỗi lúc mở mắt, tôi không thể nhìn đi đâu khác cặp mắt anh”.

. Cảm giác “không còn chỗ trú nấp”: lương tâm bị dồn đến bước đường cùng, buộc phải đối diện.

=> Nhân vật hiện lên vừa chân thực, vừa đầy yếu đuối, phức tạp: có tình nghĩa nhưng cũng dễ buông xuôi, phản bội chính lời hứa của mình.

- Phát triển đoạn văn logic, thuyết phục

+ Dẫn chứng từ văn bản để minh chứng cho nhận định.

+ Phân tích rõ diễn biến nội tâm của nhân vật “tôi” trong văn bản ngữ liệu.

- Đảm bảo ngữ pháp, liên kết:

+ Trình bày rõ ràng, mạch lạc, không mắc lỗi chính tả.

- Sáng tạo

+ Cách diễn đạt mới mẻ, có suy nghĩ sâu sắc về vấn đề nghị luận.

Đoạn văn tham khảo

Trong truyện ngắn Bức tranh của Nguyễn Minh Châu, nhân vật “tôi” hiện lên với những diễn biến nội tâm phức tạp và đầy giằng xé. Khi bất ngờ nhận ra người thợ cắt tóc chính là người lính năm xưa từng tặng mình bức tranh, “tôi” rơi vào trạng thái bối rối, hổ thẹn, chỉ muốn có một “cái mặt nạ” để trốn tránh. Quá khứ lập tức ùa về, gợi nhắc những lời hứa chân thành ngày trước: sẽ mang bức kí họa về trao cho mẹ người lính để bù đắp phần nào nỗi đau của bà. Thế nhưng, khi trở lại Hà Nội, chỉ sau một tuần, bị cuốn vào những mối quan hệ mới, ánh hào quang của nghề nghiệp đã khiến “tôi” quên đi trách nhiệm, thậm chí dùng bức tranh ấy như một tác phẩm triển lãm. Ý thức được sự thật cay đắng này, “tôi” tự nhận ra sự giả dối và ích kỉ của bản thân, không thể vin vào hoàn cảnh để biện minh. Giờ đây, ngồi trên ghế cắt tóc, trong khoảng cách chỉ vài tấc mặt, nhân vật cảm thấy xấu hổ, căng thẳng tột độ, như “không còn chỗ trú nấp” trước ánh mắt của người lính. Diễn biến tâm trạng ấy đã khắc họa rõ sự giằng xé lương tâm, đồng thời gợi ra thông điệp sâu sắc: con người chỉ thực sự thanh thản khi sống trung thực và có trách nhiệm với tình nghĩa quá khứ.

Lời giải

Gợi ý:

- Đảm bảo yêu cầu về hình thức, dung lượng

+ Viết đúng hình thức bài văn đầy đủ ba phần Mở bài, Thân bài, Kết bài.

+ Đảm bảo dung lượng khoảng 600 chữ.

- Xác định đúng vấn đề nghị luận: Phân tích văn bản ngữ liệu “Bức tranh” của Nguyễn Minh Châu.

- Lựa chọn được các thao tác lập luận phù hợp; kết hợp nhuần nhuyễn lí lẽ và dẫn chứng; trình bày được hệ thống ý phù hợp theo bố cục ba phần của bài văn nghị luận. Có thể triển khai theo hướng:

* Mở bài:

- Giới thiệu tác giả Nguyễn Minh Châu: cây bút tiên phong của văn học đổi mới, thường đào sâu vào số phận, lương tâm và nhân cách con người trong chiến tranh và đời sống hậu chiến.

- Giới thiệu tác phẩm Bức tranh: truyện ngắn tiêu biểu phản ánh sự dằn vặt, thức tỉnh lương tâm.

- Nêu vấn đề: Bức tranh không chỉ khắc họa diễn biến nội tâm nhân vật “tôi” mà còn đặt ra câu hỏi về trách nhiệm, tình nghĩa và lương tâm con người.

* Thân bài:

a. Hoàn cảnh và cốt truyện chính

- Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa “tôi” – một họa sĩ – và người thợ cắt tóc vốn là người lính từng vẽ tặng “tôi” bức kí họa 8 năm trước.

- Bức tranh trở thành điểm tựa gợi mở toàn bộ câu chuyện: lời hứa, sự thất hứa, mặc cảm, sự trốn tránh và đối diện của nhân vật.

b. Diễn biến nội tâm nhân vật “tôi”

- Khi nhận ra người lính: bất ngờ, bối rối, mong trốn tránh, cảm giác tội lỗi dồn nén.

- Nhớ lại quá khứ:

+ Đêm chia tay nơi chiến trường: thành tâm hứa hẹn, xúc động, tràn đầy quyết tâm.

+ Trở về Hà Nội: bị cuốn theo danh vọng, sự nghiệp, lãng quên trách nhiệm.

+ Tự phê phán: nhận lỗi về mình, ý thức sự giả dối và ích kỉ.

- Khi ngồi trên ghế cắt tóc: căng thẳng cực độ, xấu hổ, cảm giác “không còn chỗ trú nấp” trước ánh mắt của người lính – biểu tượng của lương tâm.

c. Giá trị nội dung

- Khắc họa chân thực sự yếu đuối, phức tạp của con người trước sự cám dỗ của danh vọng và sự lãng quên.

- Đặt ra vấn đề muôn thuở: con người cần sống có trách nhiệm, thủy chung với quá khứ và tình nghĩa.

- Tác phẩm gợi lời cảnh tỉnh: lương tâm luôn tồn tại, sớm muộn con người cũng phải đối diện.

d. Giá trị nghệ thuật

- Nghệ thuật phân tích tâm lí tinh tế, miêu tả diễn biến nội tâm chân thực, giàu sức lay động.

- Thủ pháp hồi tưởng, đối lập quá khứ – hiện tại, trách nhiệm – lãng quên.

- Giọng điệu tự sự kết hợp chất triết lí, giàu tính chiêm nghiệm.

* Kết bài:

- Khẳng định lại giá trị tư tưởng và nghệ thuật của Bức tranh.

- Tác phẩm không chỉ kể một câu chuyện cá nhân mà còn chạm đến những vấn đề nhân sinh rộng lớn.

- Liên hệ bản thân: mỗi người cần biết sống trung thực, có trách nhiệm với lời hứa, với tình nghĩa, để tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn.

Bài văn tham khảo

Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Sau năm 1975, ông trở thành “người mở đường tinh anh và tài năng” cho công cuộc đổi mới tư duy nghệ thuật, luôn trăn trở về số phận, nhân cách và lương tâm con người. Trong dòng chảy ấy, truyện ngắn Bức tranh được xem như một minh chứng sâu sắc, không chỉ khắc họa những biến động tâm lý của nhân vật mà còn gợi ra những suy ngẫm triết lí về trách nhiệm và nhân tính.

Tác phẩm xoay quanh cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa nhân vật “tôi” – một họa sĩ – và người thợ cắt tóc, cũng chính là người lính năm xưa từng tặng anh một bức kí họa trong chiến trường. Bức tranh trở thành điểm nút mở ra cả một hồi ức, để nhân vật “tôi” phải đối diện với chính quá khứ, với lời hứa và sự thất hứa của mình. Từ đó, truyện không đi sâu vào sự kiện mà tập trung khắc họa diễn biến nội tâm, qua đó làm sáng rõ chủ đề.

Diễn biến tâm lí nhân vật “tôi” được Nguyễn Minh Châu miêu tả tinh tế và chân thực. Khi bất ngờ nhận ra người lính năm xưa, anh cảm thấy bối rối, mong có thể trốn tránh, muốn “bé xíu lại như hạt đậu”. Cảm giác ấy chính là biểu hiện của mặc cảm tội lỗi. Trong dòng hồi tưởng, nhân vật nhớ lại đêm chia tay trên chiến trường: khi ấy anh đã hứa sẽ trao bức kí họa cho gia đình người lính, thậm chí sẵn sàng vượt qua làn đạn để giữ lời hứa. Thế nhưng, khi trở về Hà Nội, giữa những bon chen của hậu phương, anh đã dần quên đi. Niềm xúc động bị thay thế bởi danh vọng, cái tôi nghệ sĩ đã lấn át trách nhiệm và nghĩa tình. Anh tự nhận lỗi về mình, ý thức rõ sự giả dối và ích kỉ trong cách hành xử. Đỉnh điểm của sự dằn vặt là khoảnh khắc ngồi trên ghế cắt tóc, đối diện trực tiếp với ánh mắt người lính. Anh cảm thấy “không còn chỗ trú nấp”, da mặt như dày thêm, từng giây phút trôi qua nặng nề như cả nửa thế kỉ. Chính ánh mắt ấy đã trở thành biểu tượng của lương tâm – thứ con người không thể né tránh.

Bức tranh vì thế mang nhiều giá trị sâu sắc. Về nội dung, tác phẩm phản ánh chân thực sự yếu đuối và phức tạp trong đời sống tinh thần của con người, đồng thời đặt ra vấn đề muôn thuở: con người cần sống có trách nhiệm, trung thực, thủy chung với quá khứ và tình nghĩa. Đây không chỉ là câu chuyện cá nhân mà còn là lời cảnh tỉnh cho tất cả: lương tâm luôn tồn tại, và con người sớm muộn cũng phải đối diện với chính nó. Về nghệ thuật, truyện ngắn gây ấn tượng bởi khả năng phân tích tâm lí tinh tế, giọng điệu giàu chất triết lí, kết hợp khéo léo hồi tưởng quá khứ với hiện tại, tạo nên chiều sâu cho nhân vật và cho vấn đề đặt ra.

Có thể nói, Bức tranh là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Nguyễn Minh Châu trong giai đoạn đổi mới. Truyện không chỉ cho ta thấy một số phận, một câu chuyện đời mà còn gợi lên nỗi day dứt muôn đời về trách nhiệm, tình nghĩa và sự trung thực. Đọc tác phẩm, mỗi người đều có thể soi chiếu lại chính mình, để biết sống ngay thẳng, giữ lời hứa, sống có trách nhiệm hơn với quá khứ và với những con người đã đi qua đời mình.

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP

Lời giải

Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.

Nâng cấp VIP