🔥 Đề thi HOT:

5530 người thi tuần này

Bộ 10 đề thi cuối kì 1 Ngữ Văn lớp 9 Cánh diều có đáp án ( Đề 8)

32 K lượt thi 7 câu hỏi
3357 người thi tuần này

Đề minh họa thi vào lớp 10 môn Ngữ văn năm 2025 - Sở GD Hải Dương

13.5 K lượt thi 7 câu hỏi
2426 người thi tuần này

Bộ 10 đề thi cuối kì 1 Ngữ Văn lớp 9 Cánh diều có đáp án ( Đề 3 )

28.9 K lượt thi 7 câu hỏi
2110 người thi tuần này

Đề thi giữa kì 2 Văn 9 Kết nối tri thức có đáp án- Đề 9

9.2 K lượt thi 7 câu hỏi
1606 người thi tuần này

Bộ 10 đề thi cuối kì 1 Ngữ Văn lớp 9 Cánh diều có đáp án ( Đề 7)

28 K lượt thi 7 câu hỏi
1571 người thi tuần này

Đề thi giữa kì 2 Văn 9 Chân trời sáng tạo có đáp án- Đề 4

6.5 K lượt thi 7 câu hỏi
1523 người thi tuần này

Đề thi giữa kì 2 Văn 9 Kết nối tri thức có đáp án- Đề 5

8.7 K lượt thi 7 câu hỏi

Nội dung liên quan:

Danh sách câu hỏi:

Đoạn văn 1

BÔNG HOA NƯỚC

Chuyên chìm vào giấc ngủ. [...] Một cơn mơ dịu dàng và náo nức đến với nó. Bà nó hiện về trong khu vườn nhà xào xạc tiếng lá. Bà mỉm cười với nó và thầm thì: "Có một loài hoa kỳ diệu nở trong lòng nước. Ai hái được bông hoa đó sẽ trở thành người đẹp nhất thông minh nhất". Chuyên níu áo hỏi: "Ai sẽ hái được hở bà?". nói: "Người nào dũng cảm vì người khác sẽ hái được". Nó hỏi: "Thế cháu có là người dũng cảm không?". Bà nó gật đầu: "Bà tin cháu là người dũng cảm". Trong giấc mơ, Chuyên nhìn thấy từ dưới lòng nước của đầm làng tỏa sáng. Đấy là ánh sáng của bông hoa nước. Nó chạy đến bờ đầm và từ từ lội xuống nước. Càng đến giữa bờ đầm ánh sáng từ dưới lòng nước càng tỏa lên rực rỡ. Chuyên sung sướng. Nó đưa tay xuống nước về phía ánh sáng phát ra. Bỗng từ trên bờ tiếng mẹ nó gọi nó gấp gáp: "Chuyên ơi! Chuyên ơi! Chuyên ơi!".

Chuyên giật mình tỉnh giấc.

-  Chuyên ơi! Chuyên!

Từ trên giường, tiếng mẹ gọi. tỉnh ngủ hẳn.

-  Mẹ gọi con à?

-  Dậy đi, mẹ đau quá, dậy giúp mẹ.

Chuyên vội vàng ngồi dậy. tụt khỏi giường đến bên giường mẹ.

-  Mẹ làm sao thế mẹ? Chuyên lo lắng hỏi?

-  Có lẽ mẹ sắp sinh em bé - Mẹ nói và thở nặng nhọc - con lấy quần áo và áo mưa cho mẹ. Đi đâu? Chuyên hoảng hốt.

-  Mẹ phải đến trạm xá. Con giúp mẹ đi.

Chuyên hấp tấp chuẩn bị quần áo áo mưa cho mẹ. Mẹ gượng ngồi dậy khoác áo mưa và nói:

-  Con đưa mẹ đi!

-  Vâng!

Chuyên trả lời mà người run bần bật sợ hãi. Bên ngoài, gió như một cái roi khổng lồ đang quất nát cây cối. Khi hai mẹ con Chuyên vừa bước đến cửa thì mẹ kêu lên và quỳ xuống. Chuyên hoảng hốt ôm lấy mẹ

-  Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế?

-  Mẹ... mẹ đau quá! - Mẹ hổn hển - Con ơi...

-   Mẹ! - Chuyên kêu lên. Nó vừa sợ vừa thương mẹ. Mẹ cố đứng lên. Nhưng mẹ như không thể nào bước đi được. Mẹ ôm bụng và thở, mồ hôi tứa đầy trên trán.

-  Mẹ không thể đi được... con ạ.

-  Làm thế nào bây giờ hở mẹ? [...]

-  Mẹ không thể đến trạm được. Giọng mẹ yếu ớt, đứt quãng. Con phải đến trạm gọi bà Quy đến đỡ cho mẹ...

Nghe mẹ nói vậy, Chuyên run lên. Nó không thể nào đến đỏ được. Nó chỉ là cô bé gái chín tuổi. Làm sao nó dám đi một đoạn đường gần một ki-lô-mét trong đêm bão lớn như thế này. Không ai giúp lúc này. Nhà nó ở cách làng quá xa. Bố thầu khu đất này để làm lò gạch. Tháng này bắt đầu tháng mưa bão, bố Chuyển không làm gạch, ra thị làm thuê. Chuyên ngồi bên mép giường hoang mang. Đôi mắt nó mở to hoảng sợ.

-   Mẹ chết mất con ơi - Mẹ kêu lên và vật vã trên giường - Con đi đi, đi gọi bà Quy... Nghe đến đó, Chuyên òa khóc. khóc sợ hãi, lo sợ mẹ bất lực. - Con đi đi.


Đừng sợ - Mẹ Chuyên gượng ngồi dậy - Con mặc áo mưa vào. Nào đi đi, con. Chuyên vẫn ngồi bất động nức nở. Cơn đau sinh nở làm mặt mẹ bạc trắng méo mó. Tóc mẹ rượi.

-  Mẹ sắp sinh bé. Nếu không đỡ em con... em con... chết mất, Chuyên ơi!

Chuyên nín. bàng hoàng nhìn mẹ. Bao tháng ngày rồi, mong đợi ngày em ra đời. ao ước một đứa em. "Em con... chết mất". Câu nói đó của mẹ làm chợt trở nên cứng rắn

-  Con sẽ đi. Con đi ngay.

Chuyên nói hấp tấp đứng dậy. khoác áo mưa đội chiếc của bố nó.

-  Hãy giúp mẹ... đừng sợ... con nhé!

Chuyên bậm môi, gật đầu. bước ra cửa. Gió ùa vào như ngã nó. Ngọn đèn phụt tắt

- Mẹ!

Chuyên kêu lên. nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát, mưa đã hắt ướt đẫm chiếc áo mưa của nó. - Đi đi con - Giọng mẹ nó từ bóng tối vọng ra - Đừng sợ. Hãy vì em bé của con.

Nó bước ào ra sân. Gió như nhấc bổng nó lên. Cây cối gào thét trong vườn. Khi bước lên trên mặt đê, như ngạt đi gió. Nếu không chớp, không thể nhìn thấy mặt đê. Cả thế gian mênh mông tối đen mưa gió gào như chỉ một mình nó. Một mình đứa gái chín tuổi nhỏ nhoi, bấm chân, chuệch choạng bước. Đã mấy lần nó định quay ngoặt chạy và về nhà. Những lúc đó, hình ảnh mẹ nó và gương mặt nhợt nhạt, méo mó giọng nói hổn hển "Em con... chết mất" lại hiện về.

Chuyên đã đến trạm lúc nào cũng không biết. Khi chớp lóe lên thì nhận ra trạm xá xã đã ở trước mặt. Nó sướng đến lạnh người. Nó quáng quàng chạy vào sân trạm xá. Khu nhà chìm trong mưa.

[...] Đến gần trưa thì bố về. Khi bố vừa xuất hiện cửa thì kêu lên "Bố! Mẹ sinh em bé rồi" và ngất đi. Nó đã quá mệt mỏi và sợ hãi.

giấc đêm qua lại trở về với nó. từ từ đưa tay vào lòng nước. Nơi đang tỏa ra một thứ ánh sáng diệu kỳ. Những ngón tay bỏng của chạm vào bông hoa nước. ngắt bông hoa và bước đi. Nắng ngập tràn quanh nó. cứ sau mỗi bước đi, lại đẹp thêm lộng lẫy. Nó đã trở thành người đẹp nhất và thông minh nhất.

(Nguyễn Quang Thiều, Tuyển tập, NXB Văn học, 1917)
4.6

241 Đánh giá

50%

40%

0%

0%

0%