Câu hỏi:

19/08/2025 21 Lưu

Giả sử một quốc gia có tranh chấp biên giới lãnh hải với quốc gia láng giềng. Trình bày các quyền và nghĩa vụ của quốc gia có liên quan trong việc áp dụng công pháp quốc tế về lãnh hải và các vùng biển chủ quyền, theo đó phải tôn trọng nguyên tắc giải quyết tranh chấp hòa bình.

Quảng cáo

Trả lời:

verified Giải bởi Vietjack

1/Giải quyết tranh chấp biên giới lãnh hải theo công pháp quốc tế

Khi một quốc gia đối mặt với tranh chấp biên giới lãnh hải với quốc gia láng giềng, các quốc gia có liên quan phải tuân thủ các nguyên tắc của công pháp quốc tế về lãnh hải và các vùng biển chủ quyền, bao gồm việc giải quyết tranh chấp một cách hòa bình. Dưới đây là các quyền và nghĩa vụ của các quốc gia trong bối cảnh này:

Quyền và nghĩa vụ của quốc gia trong việc áp dụng công pháp quốc tế về lãnh hải và các vùng biển chủ quyền

Theo Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS), các quốc gia có quyền và nghĩa vụ liên quan đến lãnh hải và các vùng biển chủ quyền. Các quy định trong UNCLOS quy định quyền lợi của các quốc gia về lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế (EEZ), và thềm lục địa, đồng thời đặt ra các nghĩa vụ trong việc tôn trọng quyền lợi của các quốc gia khác và giải quyết tranh chấp hòa bình.

a. Quyền của quốc gia trong việc áp dụng công pháp quốc tế về lãnh hải và các vùng biển chủ quyền:

- Quyền chủ quyền đối với lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế: Mỗi quốc gia có quyền chủ quyền đối với lãnh hải của mình, rộng 12 hải lý tính từ đường cơ sở. Trong vùng đặc quyền kinh tế (EEZ), rộng 200 hải lý, quốc gia có quyền khai thác tài nguyên biển, nghiên cứu khoa học biển, và quyền quản lý môi trường.

- Quyền tự do hàng hải và không phận: Các quốc gia có quyền tự do hàng hải và quyền đi qua vô hại qua các lãnh hải và vùng biển quốc tế, nhưng phải tôn trọng các quyền chủ quyền của các quốc gia ven biển.

- Quyền bảo vệ lợi ích quốc gia: Quốc gia có quyền bảo vệ các lợi ích chủ quyền của mình trong khu vực biển của mình, bao gồm việc bảo vệ tài nguyên biển và quản lý các hoạt động trong lãnh hải và EEZ.

b. Nghĩa vụ của quốc gia trong việc áp dụng công pháp quốc tế về lãnh hải và các vùng biển chủ quyền:

- Nghĩa vụ tôn trọng quyền lợi của quốc gia khác: Quốc gia có nghĩa vụ tôn trọng quyền lợi của các quốc gia khác đối với các vùng biển quốc tế và không được làm tổn hại đến quyền lợi hợp pháp của quốc gia láng giềng.

- Nghĩa vụ tuân thủ các quy định quốc tế: Các quốc gia phải tuân thủ các điều khoản của UNCLOS và các hiệp định quốc tế khác liên quan đến biên giới lãnh hải, chẳng hạn như các thỏa thuận phân chia ranh giới biển hoặc các thỏa thuận hợp tác quản lý tài nguyên biển xuyên quốc gia.

- Nghĩa vụ giải quyết tranh chấp hòa bình: Quốc gia có nghĩa vụ giải quyết tranh chấp lãnh hải qua các phương thức hòa bình, không sử dụng vũ lực. Công pháp quốc tế khuyến khích các quốc gia giải quyết tranh chấp qua đàm phán, trung gian, trọng tài hoặc tòa án quốc tế.

2/Nguyên tắc giải quyết tranh chấp hòa bình trong công pháp quốc tế

Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) đặt ra các nguyên tắc và phương thức giải quyết tranh chấp hòa bình trong việc phân định biên giới lãnh hải và các vùng biển chủ quyền. Dưới đây là các phương thức chính mà quốc gia có thể áp dụng:

a. Đàm phán trực tiếp:

- Các quốc gia có thể giải quyết tranh chấp qua đàm phán trực tiếp để tìm ra một thỏa thuận mà cả hai bên đều đồng thuận. Đàm phán là phương thức hòa bình đầu tiên và phổ biến nhất trong giải quyết tranh chấp.

- Ví dụ, các quốc gia có thể thảo luận về việc phân chia ranh giới lãnh hải và vùng đặc quyền kinh tế dựa trên các nguyên tắc công bằng và chia sẻ tài nguyên biển.

b. Trọng tài quốc tế:

- Nếu các quốc gia không thể giải quyết tranh chấp thông qua đàm phán, họ có thể yêu cầu một trọng tài quốc tế để giải quyết tranh chấp. Trọng tài có thể được thực hiện qua một tòa án trọng tài thành lập dưới sự điều phối của UNCLOS.

- Ví dụ: Trọng tài về tranh chấp Biển Đông giữa Philippines và Trung Quốc do Tòa án Quốc tế về Luật Biển (ITLOS) xem xét và ra phán quyết vào năm 2016.

c. Tòa án quốc tế:

- Quốc gia có thể đưa tranh chấp biên giới lãnh hải ra Tòa án Quốc tế (ICJ) để phân xử tranh chấp. Tòa án này sẽ xét xử trên cơ sở pháp lý và đưa ra quyết định cuối cùng mà cả hai quốc gia phải tôn trọng.

- Ví dụ: Tranh chấp biên giới biển giữa Nicaragua và Colombia đã được giải quyết tại ICJ vào năm 2012.

d. Hòa giải và trung gian:

- Các quốc gia có thể yêu cầu sự can thiệp của một bên thứ ba như tổ chức quốc tế (ví dụ, Liên Hợp Quốc) hoặc một quốc gia trung gian để hòa giải và tìm kiếm một giải pháp phù hợp.

- Ví dụ, Quá trình hòa giải giữa Argentina và Chile liên quan đến việc phân định biên giới biển tại khu vực eo biển Beagle được thực hiện dưới sự trung gian của Vatican.

3/Các biện pháp pháp lý mà quốc gia có thể áp dụng trong việc giải quyết tranh chấp biên giới lãnh hải

Khi tranh chấp biên giới lãnh hải phát sinh, quốc gia có thể áp dụng một số biện pháp pháp lý cụ thể:

- Bảo vệ và khai thác tài nguyên biển hợp pháp: Quốc gia có thể tiếp tục khai thác tài nguyên biển trong vùng biển thuộc quyền chủ quyền của mình, nhưng cần phải tránh các hành động làm leo thang tranh chấp và gây ra xung đột với quốc gia láng giềng.

- Tạo ra các cơ chế hợp tác: Các quốc gia có thể thành lập các ủy ban biên giới biển hoặc cơ chế hợp tác song phương để cùng quản lý tài nguyên biển, như việc hợp tác trong việc đánh bắt hải sản hoặc phát triển cơ sở hạ tầng hàng hải.

- Tạm thời sử dụng thỏa thuận đình chiến: Các quốc gia có thể ký kết các thỏa thuận tạm thời về việc sử dụng vùng biển tranh chấp, như việc không can thiệp vào hoạt động của nhau trong các vùng biển đang tranh chấp cho đến khi có phán quyết cuối cùng.

=> Kết luận: Trong trường hợp tranh chấp biên giới lãnh hải giữa các quốc gia, việc tôn trọng công pháp quốc tế là điều tối quan trọng để đảm bảo hòa bình và ổn định. Các quốc gia có quyền và nghĩa vụ giải quyết tranh chấp dựa trên nguyên tắc giải quyết hòa bình, qua các phương thức như đàm phán, trọng tài, tòa án quốc tế, và hòa giải. Đồng thời, họ phải tuân thủ các quy định quốc tế liên quan đến lãnh hải và các vùng biển chủ quyền, đảm bảo quyền lợi hợp pháp của mình cũng như của quốc gia láng giềng.

CÂU HỎI HOT CÙNG CHỦ ĐỀ

Lời giải

1/Nguyên tắc bảo vệ của người tị nạn theo Công ước 1951

Theo Công ước về Trạng thái của Người tị nạn 1951, người tị nạn là những cá nhân bị phải rời bỏ quốc gia gốc vì sợ bị đe dọa tính mạng, tự do, hoặc an ninh do các lý do như chủng tộc, tôn giáo, quốc tịch, hoặc quan điểm chính trị. Công ước quy định rõ các quyền và nghĩa vụ của người tị nạn, cùng với nguyên tắc bảo vệ mạnh mẽ từ các quốc gia thành viên.

- Nguyên tắc không hồi hương (Non-refoulement): Đây là nguyên tắc quan trọng trong Công ước 1951, nghĩa là các quốc gia không được phép trục xuất hoặc đưa người tị nạn trở về quốc gia mà họ có thể bị đe dọa tính mạng hoặc bị đối xử tàn bạo. Điều này phản ánh việc bảo vệ quyền con người cơ bản của người tị nạn, bao gồm quyền sống và quyền không bị tra tấn hoặc bị đối xử tàn ác.

- Quyền bảo vệ pháp lý: Theo công pháp quốc tế, người tị nạn có quyền được công nhận trạng thái tị nạn và hưởng các quyền bảo vệ pháp lý ở quốc gia lưu trú, bao gồm quyền tự do di chuyển trong lãnh thổ quốc gia lưu trú và quyền không bị trục xuất về quốc gia mà họ gặp nguy hiểm.

2/Nghĩa vụ bảo vệ của quốc gia đối với người tị nạn

- Thực thi nguyên tắc không hồi hương: Quốc gia tiếp nhận người tị nạn phải tôn trọng nguyên tắc không hồi hương, điều này có nghĩa là họ không được phép trục xuất người tị nạn về quốc gia mà họ có thể phải đối mặt với nguy hiểm. Nguyên tắc này đòi hỏi quốc gia phải đánh giá nguy cơ mà người tị nạn có thể gặp phải khi trở về quốc gia của họ.

- Cấp giấy tờ và bảo vệ quyền lợi: Quốc gia tiếp nhận người tị nạn có nghĩa vụ cấp giấy tờ cư trú, bảo vệ quyền lợi của người tị nạn trong lãnh thổ của mình, bao gồm quyền tiếp cận các dịch vụ y tế, giáo dục và quyền lao động. Quốc gia sở tại cũng phải tạo điều kiện để người tị nạn có thể hòa nhập và sống với sự bảo vệ xã hội, văn hóa.

- Quyền được hưởng đối xử công bằng: Các quốc gia tiếp nhận người tị nạn phải đối xử công bằng, bảo vệ tính mạng và tài sản của họ. Các quốc gia không được phân biệt đối xử giữa công dân và người tị nạn, cũng như không được áp dụng các điều kiện nghiêm ngặt hơn đối với người tị nạn so với công dân của họ trong các lĩnh vực xã hội, kinh tế.

3/Trong bối cảnh quốc gia có chiến tranh hoặc đàn áp chính trị

- Cung cấp sự bảo vệ: Khi một quốc gia đang trong tình trạng chiến tranh hoặc có đàn áp chính trị, các quốc gia khác phải đảm bảo quyền bảo vệ người tị nạn, đảm bảo họ không bị hồi hương về quốc gia mà họ có thể phải đối mặt với nguy hiểm. Đây là nghĩa vụ quốc tế quan trọng trong bảo vệ quyền con người theo các điều ước quốc tế về quyền tị nạn.

- Chế độ bảo vệ đặc biệt: Các quốc gia trong tình trạng chiến tranh hoặc đàn áp chính trị có thể yêu cầu thêm sự hỗ trợ từ cộng đồng quốc tế. Tuy nhiên, các quốc gia tiếp nhận người tị nạn cần phải tuân thủ nguyên tắc không hồi hương và không đẩy người tị nạn vào tình trạng nguy hiểm.

=> Kết luận: Quốc gia có nghĩa vụ bảo vệ người tị nạn thông qua việc tôn trọng các nguyên tắc quốc tế như không hồi hương và bảo vệ quyền lợi của họ theo các điều ước quốc tế. Trong bối cảnh quốc gia có chiến tranh hoặc đàn áp chính trị, việc tuân thủ các nguyên tắc này càng trở nên quan trọng, giúp bảo vệ tính mạng và quyền con người của người tị nạn, đồng thời hỗ trợ hòa bình và ổn định trong cộng đồng quốc tế.

Lời giải

- Quyền của quốc gia ven biển trong lãnh hải là rất quan trọng, vì lãnh hải không chỉ là phần lãnh thổ trên biển của quốc gia mà còn là vùng biển nơi quốc gia này có quyền chủ quyền tuyệt đối để bảo vệ và khai thác tài nguyên. Tuy nhiên, quyền này không phải là không có giới hạn, bởi vì các quốc gia khác vẫn có quyền "đi qua vô hại" trong lãnh hải của quốc gia ven biển, miễn là việc đi qua không gây ảnh hưởng đến hòa bình, an ninh và trật tự của quốc gia ven biển.

- Để thực thi quyền trong lãnh hải, quốc gia ven biển cần thực hiện các biện pháp sau:

+ Kiểm soát và quản lý các hoạt động hàng hải: Quốc gia ven biển có quyền kiểm tra và yêu cầu các tàu thuyền của quốc gia khác đi qua lãnh hải phải tuân thủ các quy định của quốc gia này. Điều này bao gồm việc yêu cầu tàu thuyền cung cấp giấy tờ, kiểm tra hàng hóa, và yêu cầu tàu thuyền thực hiện các biện pháp an toàn trên biển. Trong trường hợp có hành vi xâm phạm quyền lợi của quốc gia ven biển, quốc gia này có thể yêu cầu tàu thuyền phải rời khỏi lãnh hải.

+ Bảo vệ tài nguyên và bảo vệ môi trường biển: Quốc gia ven biển có quyền khai thác tài nguyên thiên nhiên trong lãnh hải của mình, bao gồm tài nguyên sinh vật biển và khoáng sản dưới đáy biển. Để thực thi quyền này, quốc gia ven biển có thể cấp phép cho các công ty khai thác hoặc tự mình thực hiện các hoạt động thăm dò, khai thác tài nguyên. Quốc gia ven biển cũng có quyền áp dụng các biện pháp bảo vệ môi trường biển, như yêu cầu tàu thuyền không xả chất thải độc hại vào biển hoặc ngừng các hoạt động có thể gây ô nhiễm.

+ Tổ chức các biện pháp cưỡng chế:Trong trường hợp các tàu thuyền nước ngoài vi phạm các quy định của quốc gia ven biển, quốc gia này có quyền áp dụng các biện pháp cưỡng chế, bao gồm việc xử phạt, yêu cầu tàu thuyền rời khỏi lãnh hải hoặc thậm chí tịch thu tàu thuyền nếu hành vi vi phạm nghiêm trọng. Các biện pháp này được thực hiện thông qua các cơ quan như hải quân, cảnh sát biển hoặc các cơ quan chức năng có thẩm quyền.

+ Hợp tác quốc tế và giải quyết tranh chấp:Ngoài việc áp dụng các biện pháp trong nước, quốc gia ven biển cũng có thể hợp tác với các quốc gia khác hoặc các tổ chức quốc tế, như Tổ chức Hàng hải Quốc tế (IMO) và các cơ quan giải quyết tranh chấp quốc tế, để bảo vệ quyền lợi của mình trong lãnh hải. Việc giải quyết tranh chấp qua các kênh pháp lý quốc tế, chẳng hạn như Tòa án Quốc tế về Luật Biển (ITLOS), là một công cụ hữu hiệu để bảo vệ quyền lợi của quốc gia ven biển trong trường hợp có tranh chấp liên quan đến quyền chủ quyền và quyền tài phán.

=> Kết luận: Quyền của quốc gia ven biển trong lãnh hải bao gồm quyền chủ quyền tuyệt đối về kiểm soát hàng hải, khai thác tài nguyên, và bảo vệ môi trường biển. Quốc gia ven biển có quyền thực thi các quyền này thông qua các biện pháp pháp lý, hành chính và quân sự, bao gồm kiểm tra tàu thuyền, áp dụng các biện pháp cưỡng chế và bảo vệ tài nguyên. Tuy nhiên, quyền này không phải là không có giới hạn, bởi vì các quốc gia khác có quyền đi qua vô hại trong lãnh hải. Để thực thi quyền trong lãnh hải, quốc gia ven biển cũng có thể hợp tác với các tổ chức quốc tế để giải quyết các tranh chấp và bảo vệ quyền lợi của mình.