(Ngữ liệu ngoài sgk) Những ngôi sao xa xôi
7 người thi tuần này 4.6 103 lượt thi 7 câu hỏi 45 phút
🔥 Đề thi HOT:
Đề thi giữa kì 1 lớp 11 môn Ngữ Văn có đáp án (Đề 1)
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 12 Vài nét về Vũ Trọng Phụng
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 10 Phân tích Hai đứa trẻ
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 11 Tìm hiểu chung về Chữ người tử tù
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 11 Phân tích Chữ người tử tù
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 10 Bài giảng ngữ cảnh
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 10 Vài nét về Thạch Lam
Trắc nghiệm Ngữ Văn lớp 11: (có đáp án) tuần 9 Khái quát Văn học Việt Nam từ đầu thế kỉ XX đến Cách mạng tháng 8
Danh sách câu hỏi:
Đoạn văn 1
NHỮNG NGÔI SAO XA XÔI (Trích)
“Chúng tôi có ba người. Ba cô gái. Chúng tôi ở trong một cái hang dưới chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa! Đương bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn.
Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong đất.
Việc của chúng tôi là ngồi đây: Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất phải lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom. Người ta gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những sự tích anh hùng. Do đó, công việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tôi bị bom vùi luôn. Có khi bò trên cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thì hàm răng trắng lóa trên khuôn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là “những con quỷ mắt đen”.
Đơn vị chăm chúng tôi ra trò. Có gì lại bảo “Để cho bọn trinh sát, chúng nó ở trên đó vắng”.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Đơn vị thường ra đường vào lúc mặt trời lặn. Và làm việc có khi suốt đêm. Còn chúng tôi thì chạy trên cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy trên cao điểm không phải chuyện chơi. Thần chết là một tay không thích đùa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom. Tôi bây giờ còn một vết thương chưa lành miệng ở đùi. Tất nhiên, tôi không vào viện quân y. Việc nào cũng có cái thú của nó. Có ở đâu như thế này không : Đất bốc khói, không khí bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh thì căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp xung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ... Rồi khi xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ chui vào hang là sà ngay đến một thế giới khác. Cái mát lạnh làm toàn thân rung lên đột ngột. Rồi ngửa cổ uống nước, trong ca hay trong bi đông. Nước suối pha đường. Xong thì nằm dài trên nền ẩm, lười biếng nheo mắt nghe ca nhạc từ cái đài bán dẫn nhỏ mà lúc nào cũng có pin đầy đủ. Có thể nghe, có thể nghĩ lung tung.
Hình như ta sắp mở chiến dịch lớn. Đêm nào xe cũng đi nườm nượp ngoài đường. Ban đêm chúng tôi được ngủ. Nhưng mấy đêm nay thì chịu. Đứa nào cũng leo tót lên trọng điểm, cầm xẻng xúc, nói vài câu buồn cười với một anh lái xe nào đó. Chỉ khổ đứa phải trực máy điện thoại trong hang. Bây giờ là buổi trưa. Im ắng lạ. Tôi ngồi dựa vào thành đá và khe khẽ hát. Tôi mê hát. Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa lời ra mà hát. Lời tôi bịa lộn xộn và ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi khi bò ra mà cười một mình.
Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tốn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như cái đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái xe bảo: “Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!”. Xa đến đâu mặc kệ, nhưng tôi thích ngắm tôi trong gương. Nó dài dài, màu nâu, hay nheo lại như chói nắng.
Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi. Hỏi thăm hoặc viết những thư dài gửi đường dây, làm như ở cách nhau hàng nghìn cây số, mặc dù có thể chào nhau hàng ngày. Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn bạn gái tôi xúm nhau lại đối đáp với một anh bộ đội nói giỏi nào đấy, tôi thường đứng ra xa, khoanh hai tay trước ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhưng chẳng qua tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ…”
(Trích truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê)
Lời giải
Ngôi kể của người kể chuyện đoạn trích trên là ngôi thứ nhất.
Lời giải
Đoạn trích được viết theo thể loại truyện ngắn.
Lời giải
Cuộc sống của họ vô cùng khó khăn, vất vả, hằng ngày phải đối mặt với sự nguy hiểm, với cái chết nhưng họ vẫn luôn lạc quan, yêu đời, gan dạ, dũng cảm.
Lời giải
Gợi ý: Là những con người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất... hằng ngày phải đối mặt với sự nguy hiểm, với cái chết nhưng họ vẫn luôn lạc quan, yêu đời, gan dạ, dũng cảm.
Lời giải
Gợi ý:
- Dành thời gian để trau dồi, học tập góp phần xây dựng quê hương đất nước thêm giàu đẹp.
- Hãy giữ gìn, kế thừa và phát huy tinh thần yêu nước của thế hệ cha ông. Sống lành mạnh, trong sạch, biết yêu thương, chia sẻ, biết cống hiến…
- Tránh xa tệ nạn xã hội, sống lành mạnh, sống có ích
- Thế hệ cha anh đã hi sinh xương máu của mình để làm nên đất nước. Chúng ta phải biết ơn và noi gương họ.
Lời giải
Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.
Lời giải
Bạn cần đăng ký gói VIP ( giá chỉ từ 199K ) để làm bài, xem đáp án và lời giải chi tiết không giới hạn.