Xưa, có hai vợ chồng rất siêng năng nên về già để dành được một hũ bạc. Hai ông bà chỉ buồn vì người con trai lười biếng.
Một hôm, ông lão bảo con:
- Cha muốn thấy con tự mình kiếm được tiền. Con hãy đi làm và mang tiền về đây!
Bà mẹ sợ con vất vả, liền dúi tiền cho. Người con cầm tiền đi chơi, khi chỉ còn vài đồng mới về đưa cho cha. Người cha vứt ngay nắm tiền xuống ao. Thấy con vẫn thản nhiên, ông nghiêm giọng:
- Đây không phải tiền con làm ra.
Người con lại ra đi. Bà mẹ chỉ dám cho ít tiền ăn. Hết tiền, anh đành phải đi làm thuê. Anh ăn tiêu tiết kiệm, cố gắng dành dụm tiền. Ba tháng sau, anh trở về, đưa tiền cho cha:
Ông lão hỏi:
- Tiền này con tự làm ra phải không?
- Thưa cha, vâng ạ.
Ông lão ném mấy đồng tiền vào bếp lửa. Người con vội thọc tay vào lửa, lấy tiền ra. Ông lão cười.
- Cha rất mứng vì tiền đó chính tay con làm ra. Có làm lụng vất vả, người ta mới biết quý đồng tiền.
Lúc đó, ông mới đưa hũ bạc cho con và bảo:
- Nếu con lười biếng, cha mẹ có cho một trăm hũ bạc cũng không đủ. Hũ bạc tiêu không bao giờ hết chính là đôi bàn tay con.
Truyện dân gian Chăm
Nội dung chính: Bài học quý giá về sự chăm chỉ.
Thấy người con lười biếng, người cha bảo con làm gì ?