Danh sách câu hỏi
Có 5,287 câu hỏi trên 106 trang
Đọc.
MÀU PHƯỢNG THẮM
Tối thứ Bảy, trăng sáng vằng vặc. Như thường lệ, lũ trẻ xóm Đông tụ tập ở gốc phượng đầu xóm để nô đùa. Bỗng, Hùng xuất hiện, giọng hớt hải: "Nguy rồi các cậu ơi! Cây phượng này sẽ bị chặt để xã mở rộng đường. Hôm nay, chú Tâm đến nói chuyện với bố tớ. Tớ nghe lỏm được..
Thế là cây phượng già sắp mất. Cây phượng có từ rất lâu. Góc phượng xù xì, cành lá xum xuê rợp mát cả một vùng. Bọn con trai chơi chọi gà bằng hoa phượng, lũ con gái chơi chuyền, nhảy dây, chơi ô ăn quan dưới gốc phượng. Tuổi thơ của chúng tôi thật êm đềm vì có cây phượng chở che, ấp ủ...
Đối diện với cây phượng là ngôi nhà nhỏ – quán hàng của cụ Tạo. Đoạn đường liên xóm đến đây bị thất lại như cổ chai: một bên là cây phượng, một bên là quán hàng. Để mặt đường đạt chuẩn, chỉ có cách chặt cây phượng già hoặc dời quán của cụ Tạo. Cụ Tạo tuổi cao, không người thân thích, dời quán thì cụ ở đâu. Thế nên chỉ còn cách hạ cây phượng.
Tối ấy, cụ Tạo rất ngạc nhiên vì trăng sáng mà lũ trẻ không nô đùa như mọi khi, chỉ túm tụm thầm thì. Cụ chậm rãi ra sau cây phượng và nghe hết cả. Lặng lẽ về nhà, cụ trần trọc suy nghĩ. Mệt mỏi, cụ thiếp đi. Trong giấc mơ, cụ thấy cây phượng đã bị chặt, chỉ còn một khoảng trời nắng chói loá, nhức nhối. Cụ giật mình choàng dậy, bật đèn, tìm cây bút và tờ giấy trắng viết đơn xin hiến nhà để giải toả
mặt đường.
Hè năm ấy, cây phượng ra hoa nhiều lắm, màu hoa đỏ rực. Lũ trẻ rủ nhau hái một cành hoa phượng thật đẹp đi thăm cụ Tạo ở nhà dưỡng lão. Cụ Tạo run run nhận món quà giản dị nhưng đầy ý nghĩa từ tay bọn trẻ. Lòng cụ thanh thản vì đã làm được một việc có ý nghĩa cho lũ trẻ.
( Theo Phạm Thị Bích Hường)
Đọc bài văn dưới đây và trả lời câu hỏi.
Cái Ngọc - em họ của tôi - là cô bé hiền dịu, dễ mến.
Ai gặp Ngọc lần đầu cũng có ấn tượng đặc biệt với đôi mắt to, tròn, đen láy, luôn ánh lên vẻ tươi vui, thân thiện. Mọi người bảo Ngọc có đôi mắt "biết nói". Không biết có phải vì thế mà nó ít nói hơn các bạn cùng trang lứa, dù giọng nói của nó thỏ thẻ, nhẹ nhàng, dễ nghe. Các bạn nữ thường xuýt xoa khen mái tóc của Ngọc dày và mượt, được tết thành hai cái đuôi sam gọn gàng, xinh xắn.
Ngọc học dưới tôi một lớp. Thỉnh thoảng, nó nhờ tôi giải cho bài toán. Mỗi lần hỏi bài, nó chăm chú nghe giảng: vầng trán cau lại, ánh mắt không rời ngòi bút của tôi lia nhoay nhoáy trên tờ giấy nháp. Có lúc gặp bài toán khó, giảng một lúc mà nó chưa hiểu, tôi ra chiều bực dọc không giảng nữa. Nó im lặng, đôi mắt đỏ hoe như khóc, nhưng không rơi giọt nước mắt nào. Nó lẳng lặng tự làm bài cho đến khi đúng đáp số mới thôi. Lúc đưa bài cho tôi kiểm tra, ánh mắt nó đầy tự tin và gương mặt nó lại tươi rói như đoá hoa trong ánh bình minh.
Có cô em họ dịu hiền, đáng yêu như vậy, thật là vui.
(Hoài Anh)
a. Bài văn trên tả ai?
b. Tìm phần mở bài, thân bài, kết bài của bài văn trên và nêu nội dung chính của mỗi phần.
Mở bài
Từ đầu đến ……………….
Nội dung chính: ……………….
Thân bài
Tiếp theo đến ……………….
Nội dung chính: ……………….
Kết bài
Phần còn lại.
Nội dung chính: ……………….
c. Tìm các chi tiết miêu tả đặc điểm của người được tả trong bài văn.
- Chi tiết tả ngoại hình:
- Chi tiết tả hoạt động:
Đọc.
NGỌC HOÀNG VÀ CHÀNG TRAI NGHÈO
Xưa, có một anh chàng sinh ra trong gia đình ba đời nghèo khổ. Nghe nói Ngọc hoàng đang ngự ở một hòn đảo, chàng quyết tìm gặp để hỏi về số phận của mình.
Đi được ít lâu thì hết nhẵn lương thực. Chàng ghé vào nhà một người khá giả xin giúp đỡ. Biết mục đích chuyến đi, chủ nhà nói:
- Tôi sẽ giúp anh, chỉ mong anh hỏi Ngọc hoàng vì sao con gái tôi lại bị câm từ lúc mới sinh.
Chàng đồng ý và lên đường. Ròng rã nhiều ngày, chưa thấy đảo mà tiền sắp cạn, chàng đến một nhà gần đó nhờ giúp. Chủ nhà cũng nhờ anh hỏi Ngọc hoàng vì sao vườn cây của mình mấy chục năm nay chưa đậu quả.
Khi tới bờ biển, trong lúc loay hoay tìm cách ra đảo thì một con rùa ngoi lên hỏi sự tình. Nghe chàng kế, rùa nói:
- Tôi sẽ đưa anh ra đảo. Nhờ anh hỏi giúp vì sao tôi đã chịu hình phạt một nghìn năm rồi mà chưa được trở lại làm người.
Tới đảo, gặp Ngọc hoàng, chàng hỏi rùa trước tiên. Ngọc hoàng nói:
- Con rùa này có một hòn đá quý, chưa trao cho người khác, sẽ chưa được làm người.
Chàng lại hỏi giúp người đàn ông có cô con gái câm. Ngọc hoàng đáp:
- Cô gái này sẽ kết hôn với một trạng nguyên. Khi nào gặp vị trạng nguyên ấy, tức khắc sẽ nói được.
Khi hỏi về vườn cây không đậu quả, Ngọc hoàng giải thích:
- Trong vườn chôn giấu nhiều vàng bạc, phải đào lên, cây mới kết trái.
Chàng trai toan hỏi về số phận mình thì Ngọc hoàng nổi giận:
- Ta đến đây để nghỉ ngơi, vậy mà ngươi làm phiền ta!
Nói rồi Ngọc hoàng bay lên trời. Chàng nghèo đành ra về. Gặp rùa, chàng nói lại lời Ngọc hoàng, rùa bèn nhả hòn đá quý ra tặng chàng. Ngay lập tức, rùa biến thành người.
Chàng tới nhà có vườn cây không đậu quả, chủ nhà theo lời chàng cho đào bới đất vườn, quả nhiên thấy một hũ đấy vàng bạc. Ông ta tặng chàng số vàng bạc đó, nhưng chàng chỉ nhận một nửa.
Có tiền ăn học, chàng miệt mài đèn sách và thi đỗ trạng nguyên. Trên đường vinh quy bái tổ, chàng ghé vào gia đình có cô con gái câm để nói lời tiên đoán của Ngọc hoàng. Vừa thấy chàng, cô gái lập tức nói được. Cho là duyên trời, người cha bèn gả con gái cho chàng.
(Truyện cổ tích Việt Nam)