Danh sách câu hỏi tự luận ( Có 499,101 câu hỏi trên 9,983 trang )

Nội dung bài Nghìn năm văn hiến: Bài đọc là câu chuyện lịch sử nghìn năm của Văn miếu qua các triều đại cho đến tận ngày nay Nghìn năm văn hiến Năm 1070, Lý Thánh Tông cho xây Văn Miếu Thăng Long để thờ Khổng Tử. Kể từ đó, hệ thống Văn Miếu đô được xây dựng khắp nơi. Ở Văn Miếu Thăng Long, vua còn cho xây Quốc Tử Giám làm nơi dạy học cho các hoàng tử và con em quý tộc. Về sau, học trò giỏi là con em dân thường cũng được học ở đây. Đến thăm Văn Miếu – Quốc Tử Giám, nơi được coi là trường đại học đầu tiên của Việt Nam, khách nước ngoài không khỏi ngạc nhiên khi biết rằng từ năm 1075, nước ta đã mở khoa thi tiến sĩ. Ngồi 10 thế kỉ, tinh từ khoa thi năm 1975 đến khoa thi cuối cùng năm 1919, các triều vua Việt Nam đã tổ chức được 185 khoa thi, lấy đồ gần 3.000 tiến sĩ, cụ thể như sau: Ngày nay, khách vào thăm Văn Miếu – Quốc Tử Giám còn thấy bên giếng Thiên Quang, dưới những hàng muốn già cổ kinh, 82 tấm bia khắc tên tuổi 1 306 vị tiến sĩ từ khoa thì năm 1442 đến khoa thi năm 1779 như chúng tích về một nền văn hiến lâu đời. Theo NGUYỄN HOÀNG Bài đọc nói về di tích lịch sử nào, ở đâu?

Xem chi tiết 1.2 K lượt xem 1 năm trước

Nội dung của bài Bạn muốn lên Mặt Trăng: Câu chuyện là cuộc nói chuyện về khoảng cách của Mặt Trăng và Trái Đất, và cách thức để đi lên Mặt Trăng bằng các loại phương tiện giao thông khác nhau Bạn muốn lên Mặt Trăng? Mặt Trăng xa hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng. Đi bộ sẽ mất 100 năm. Bay bằng khí cầu: 2 năm rưỡi. Ngồi tàu hoả cao tốc: 55 ngày. Đi bằng máy bay phản lực: cần nửa tháng. Tính ra, đi máy bay là nhanh nhất. Vậy thì chúng mình lên máy bay và xuất phát thôi. Nhưng sao không rời khỏi Trái Đất được nhỉ? Thật tiếc là máy bay chỉ có thể bay tới độ cao 30 ki-lô-mét – nơi còn đủ không khí. Sức hút của Trái Đất cũng là nguyên nhân khiến máy bay không thể bay cao hơn. Để bay đến Một Trăng, cần một phương tiện có thể hoạt động ở cả những nơi không có không khí và thắng được sức hút của Trái Đất. Con người đã sáng tạo ra phương tiện đó: tên lửa. Tên lửa nặng gần 3.000 tấn, cao hơn 100 mét và có đường kính hơn 10 mét. Cổng kềnh như vậy nhưng với tốc độ 11,2 ki-lô-mét một giây, tên lửa có thể đưa tàu vũ trụ tới Mặt Trăng. Dù tính cả một đêm nghỉ lại Mặt Trăng, bạn chỉ mất 8 ngày để đi và về. Bạn đã sẵn sàng chưa? Hãy rèn luyện sức khoẻ để chuẩn bị lên đường nhé Theo MÁT-SƯ-Ô-KA TÔ-RƯ (Trần Bảo Ngọc dịch) Bài đọc giúp em hình dung khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng bằng cách nào?

Xem chi tiết 2.6 K lượt xem 1 năm trước

a) - Mục đích: Để kỉ niệm ngày thành lập đối thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh 26/3 - Thời gian: 8:00 -10:30 ngày 26/3/2025 - Nội dung cụ thể: 8:00 – 8:30 Ổn định tổ chức đón tiếp đại biểu 8:30 – 9:00 Văn nghệ chào mừng 9:00 – 9:30 - Lễ tổng kết hoạt động Đội và các chiến công của Đội viên. - Phát biểu và trình bày về tầm quan trọng của Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh. 9:30 – 10:00 Trao giải và khen ngợi cho những thành tích xuất sắc. 10:00 – 10:30 Xem video hoạt động đội và bế mạc chương trình   b) - Mục đích: Tạo sân chơi bổ ích và phương pháp học tập thực tế cho học sinh - Thời gian: Ngày 12/5/2025 - Nội dung cụ thể Xác định Địa Điểm Tham Quan: Chọn một di tích lịch sử có ý nghĩa đặc biệt, có thể là một bảo tàng, lâu đài, hoặc địa điểm lịch sử nổi tiếng. - Thông Báo và Thu Thập Thông Tin: + Gửi thông báo và lịch trình chương trình cho tất cả các tham gia. + Thu thập thông tin lịch sử và các chi tiết về di tích để có sự hiểu biết sâu sắc hơn. -  Buổi Sáng: Lễ Khởi Động và Hướng Dẫn + Thời gian: 8:00 - 9:00 + Nội dung: Lễ khởi động và giới thiệu về chuyến tham quan. Hướng dẫn về các quy tắc an toàn và giữ gìn môi trường khi tham quan. - Buổi Sáng: Thăm Di Tích Lịch Sử + Thời gian: 9:00 - 12:00 + Nội dung: Hướng dẫn của người hướng dẫn hoặc giáo viên về lịch sử và ý nghĩa của di tích. Thăm các khu vực quan trọng, ngôi nhà lịch sử, triển lãm và bảo tàng. - Buổi Trưa: Nghỉ Trưa và Trò Chơi Nhóm + Thời gian: 12:00 - 13:30 + Nội dung: Nghỉ trưa tại khu vực tiện ích hoặc mang theo đồ ăn. Tổ chức các trò chơi nhóm như câu đố lịch sử hoặc trò chơi về di tích. -  Buổi Chiều: Hoạt Động Tương Tác và Thảo Luận + Thời gian: 13:30 - 15:30 + Nội dung: Hoạt động tương tác như việc thử trải nghiệm các hoạt động thủ công lịch sử. Thảo luận nhóm về những điều họ học được và ý nghĩa của di tích lịch sử. - Buổi Tối: Chia Sẻ Trải Nghiệm và Kết Luận + Thời gian: 16:00 - 17:00 + Nội dung: Chia sẻ trải nghiệm và học hỏi của mỗi người. Tổ chức buổi kết luận với các bài diễn thuyết ngắn và trình bày về những điều mới mẻ họ đã học. -  Kế Hoạch Tương Lai: + Thời gian: 17:00 - 17:30 + Nội dung: Thảo luận về việc tổ chức các chuyến tham quan và hoạt động tương tự trong tương lai. Thu thập ý kiến đóng góp và phản hồi từ tất cả các tham gia.

Xem chi tiết 1.4 K lượt xem 1 năm trước

Sự tích hoa bìm bịp Sáng sớm, tôi vươn mình đón những tia nắng đầu tiên. Nhìn chiếc áo tím biêng biếc dưới ánh mặt trời, lòng tôi hân hoan. Chuyện xảy ra đối với tôi như một giấc mơ. Tôi là bim bịp. Tôi sống cùng với anh mướp và chị mào gà trong một khu vườn nhỏ. Hôm ấy, khi đang vui đùa với các bạn, tôi nhìn thấy một cô tiên mặc một bộ váy áo màu sắc rực rỡ từ trên trời bay xuống. Thấy cô tiên xinh đẹp, tôi cố vươn mình lên để nhìn ngắm. Thấy vậy, cô tiền lại gần tôi và hỏi: – Bim bịp có thích màu áo của cô không? Tôi rụt rè: – Cháu thích lắm, nhất là màu tím ạ! Cô tiên dịu dàng: – Cô sẽ cho cháu bốn viên ngọc có thể hoá phép ra các màu yêu thích. Tôi sung sướng nói lời cảm ơn cô tiên rồi vươn lên cao. Gặp anh mướp ở trên giàn, tôi tặng anh viên ngọc vàng. Anh mướp vươn tay ra đỡ lấy viên ngọc, tức thì, những nụ mướp xinh xắn bung nở những cánh vàng rực rỡ. Rời nhà anh mướp, tôi ghé thăm mấy chị mào gà sắp nở hoa. Nhận viên ngọc màu đỏ tôi tặng, mào gà kiêu hãnh khoe sắc hoa thắm đó. Tôi vui sướng ngẩng đầu lên. Lúc này, trên đầu tôi là bầu trời với những đám mây trắng bồng bềnh trội. Tôi thầm nghĩ: "Nếu những đám mây có màu xanh thì thật tuyệt!". Tôi tung lên trời viên ngọc thứ ba. Thoắt cái, bầu trời trở nên biếc xanh. Lúc ấy, trên tay tôi chỉ còn lại duy nhất viên ngọc màu tím, màu mà tôi thích nhất. Tôi quyết định gắn viên ngọc tím lên đầu mình. Tức thì, những nụ hoa bé xinh trên áo tôi đơm màu tím ngắt. Tôi, anh mướp và chị mào gà sung sướng nắm tay nhau vui hát. Từ đó, chúng tôi hứa sẽ cùng nhau đem những sắc màu rực rỡ làm đẹp cho cuộc sống mến yêu. Hương Thu a. Tìm hiểu về cách bạn Hương Thu kể lại câu chuyện: – Bạn xưng hô như thế nào khi kể chuyện? – Khi đặt mình vào vai nhân vật, bạn có những lời nói, ý nghĩ, hành động,.... hoặc thể hiện tình cảm, cảm xúc gì? – Những lời nói, ý nghĩ, hành động,... đó có phù hợp với nhân vật bạn mượn lời để kể hay không? Vì sao? b. So sánh hai bài viết theo các tiêu chí: – Người kể chuyện. – Nội dung của câu chuyện. – Ý nghĩa của câu chuyện.

Xem chi tiết 752 lượt xem 1 năm trước

Tiếng rao đêm Gần như đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng rao ấy: "Bánh... giò... ò... ò….!” Tiếng rao đều đều, khàn khàn kéo dài trong đêm khuya tĩnh mịch, nghe buồn não ruột. Rồi một đêm, vừa thiếp đi, tôi bỗng giật mình vì những tiếng la: “Cháy! Cháy nhà!"... Ngôi nhà đầu hẻm đang bốc lửa phừng phừng. Tiếng kêu cứu thảm thiết vọng lại. Trong ánh lửa, tôi thấy một bóng người cao, gầy, khập khiễng chạy tới ngôi nhà chạy, xô cánh của đổ rầm. Mấy người trong nhà vọt ra, khung cửa ập xuống, khói bụi mịt mù... Rồi từ trong nhà, vẫn cái bóng cao, gầy, khập khiếng ấy lom khom như đang che chở vật gì, phóng thẳng ra đường. Qua khỏi thềm nhà, người đó vừa té quỵ thì một cây rầm sập xuống. Mọi người xô đến. Ai nấy bàng hoàng vì trong cái bọc chăn còn vương khói mà người ấy đang ôm khư khư là một đứa bé mặt mày đen nhẻm, thất thần, khóc không thành tiếng. Mọi người khiêng người đàn ông ra xa. Người anh mềm nhũn. Người ta cấp cứu cho anh. Ai đó thảng thốt kêu: "Ô... này!", rồi cầm cái chân cứng ngắc của nạn nhân giơ lên: thì ra là một cái chân gỗ. Người ta lần tìm tung tích nạn nhân. Anh công an lấy ra từ túi áo nạn nhân một mớ giấy tờ. Ai nấy bàng hoàng khi thấy trong xắp giấy một tấm thẻ thương binh. Bấy giờ người ta mới để ý tới chiếc xe đạp nằm lăn lóc ở góc tường và những chiếc bánh giò tung toé... Thì ra người bán bánh giò là một thương bình. Chính anh đã phát hiện ra đám cháy, đã báo động và cứu một gia đình. Vừa lúc đó, chiếc xe cấp cứu ào tới chở nạn nhân đi.... Theo Nguyễn Lê Tín Nhân - Cây rầm: thanh vật liệu cứng, chắc, đồ các bộ phận trên mái nhà. Đám cháy xảy ra vào lúc nào? Ở đâu?

Xem chi tiết 821 lượt xem 1 năm trước

Trước ngày Giáng sinh Khách đến trước Giáng sinh một ngày. Hai chị em Lô-ra và Me-ri nghe tiếng chuông khua rộn rã, rồi một cỗ xe trượt tuyết lớn xuất hiện từ phía khu rừng và tiến đến cổng. Trong xe có dì, dượng và các em họ. Tất cả đều được trùm kín bởi những tấm chăn, áo choàng dài và những tấm da bò. Khi mọi người vào trong, ngôi nhà nhỏ bỗng đầy ắp tiếng cười. Sau khi dì cởi áo choàng cho bọn trẻ thì chúng bắt đầu chạy đùa la hét. Được một lát, em A-lít-xơ nói: – Tớ chỉ cho tất cả chơi trò gì nhé. Chúng mình tạo hình trên tuyết đi. Cô bé nói phải ra ngoài trời mới chơi được. Má giúp bọn trẻ mặc áo choàng, găng tay và áo khoác để giữ ấm. Bọn trẻ chưa bao giờ được chơi vui đến thế. Mỗi đứa tự leo lên một gốc cây, dang rộng hai tay, rồi cùng lúc, buông mình xuống lớp tuyết dày mịn. Chúng ngã úp mặt xuống đất. Rồi chúng cố đứng lên mà không làm hỏng những hình thù đã in trên tuyết. Nếu làm khéo thì sẽ tạo ra trên lớp tuyết trắng những hình rất dễ thương. Cả bọn chơi đùa vui đến nỗi khi đêm xuống chúng vẫn còn phấn khích, cứ nằm trằn trọc mãi. Đám trẻ xì xào cho đến khi má nghe được. Má nói: "Sác-lơ ạ, bọn trẻ sẽ chẳng ngủ được nếu anh không chơi đàn cho chúng nghe.”. Thế nên ba lại lấy cây đàn vĩ cầm xuống. Căn phòng ấm áp và đầy ánh lửa sáng. Những chiếc bóng to lớn của ba má và dì dượng in trên vách trong ánh lửa bập bùng. Bọn trẻ thiếp đi trong lúc ba và cây đàn cùng hát khe khẽ... Theo Lô-ra Inh-gan Oai-đơ, Lưu Diệu Vân dịch Trong đoạn đầu, sự xuất hiện của những vị khách được tả như thế nào?

Xem chi tiết 1 K lượt xem 1 năm trước

Lớp học trên đường Cụ Vi-ta-li nhặt trên đường một mảnh gỗ mỏng, dính đầy cát bụi. Cắt mảnh gỗ thành nhiều miếng nhỏ, cụ bảo: – Ta sẽ khắc trên mỗi miếng gỗ một chữ cái. Con sẽ học nhận mặt từng chữ, rồi ghép các chữ ấy lại thành tiếng. Từ hôm đó, lúc nào túi tôi cũng đầy những miếng gỗ dẹp. Không bao lâu, tôi đã thuộc tất cả các chữ cái. Nhưng biết đọc là một chuyện khác. Không phải ngày một ngày hai mà đọc được. Khi dạy tôi, thầy Vi-ta-li nghĩ rằng cùng lúc có thể dạy cả chú chó Ca-pi để làm xiếc. Dĩ nhiên, Ca-pi không đọc lên được những chữ nó thấy vì nó không biết nói, nhưng nó biết lấy ra những chữ mà thầy tôi đọc lên. Buổi đầu, tôi học tấn tới hơn Ca-pi nhiều. Nhưng nếu tôi thông minh hơn nó, thì nó cũng có trí nhớ tốt hơn tôi. Cái gì đã vào đầu nó rồi thì nó không bao giờ quên. Một hôm, tôi đọc sai, thầy tôi nói: – Ca-pi sẽ biết đọc trước Rê-mi. Con chó có lẽ hiểu nên đắc chí vẫy vẫy cái đuôi. Từ đó, tôi không dám sao những một phút nào. Ít lâu sau, tôi đọc được, trong khi con Ca-pi đáng thương chỉ biết “viết" tên nó bằng cách rút những chữ gỗ trong bảng chữ cái. Cụ Vi-ta-li hỏi tôi: – Bây giờ con có muốn học nhạc không? – Đấy là điều con thích nhất. Nghe thầy hát, có lúc con muốn cười, có lúc lại muốn khóc. Có lúc tự nhiên còn nhớ đến mẹ con và tưởng như đang trông thấy mẹ con ở nhà. Bằng một giọng cảm động, thầy bảo tôi: – Con thật là một đứa trẻ có tâm hồn. Theo Héc-to Ma-lô, Hà Mai Anh dịch - Mẫu chuyện trên được trích từ tiểu thuyết "Không gia đình" của nhà văn Pháp Héc-ta Ma-lô viết về cuộc đời lưu lạc của chú bé Rê-mi. Bị bắt cóc và vứt ra lề đường từ lúc mới sinh,Rê-mi được một gia đình nghèo nuôi, rồi được chủ một gánh xiếc rong là cụ Vi-ta-li dìu dắt nên người.Trải bao thăng trầm, cuối cùng cậu đã tìm được gia đình và sống hạnh phúc bên những người ruột thịt. - Đắc chí: tỏ ra thích thú vì đạt được mong muốn. - Sao nhãng: (nghĩa trong bài) không dồn công sức vào công việc chính phải làm, do chủ quan. Rê-mi được thầy Vi-ta-li dạy học trong hoàn cảnh nào?

Xem chi tiết 1.3 K lượt xem 1 năm trước