Những lá thư
"Chỉ còn chỗ cụ Mát-xu-đa Ya-e-nô". Bác bưu tá Ao-ki Đai-ki-chi lên xe, hướng về ngôi nhà ở rìa làng.
Cụ Ya-e-nô sống một mình. Bác Ao-ki nhớ mãi lần đầu tiên bác tới phát thư.
- Cụ ơi, cụ có thư - Bác vừa đánh tiếng thì cụ Ya-e-nô từ trong nhà đi ra.
- Ồ, bác bưu tá mới phải không? Bác uống với tôi chén trà nhé!
– Cháu cảm ơn cụ! – Bác Ao-ki đang khát nên vào dùng trà.
Cụ mang hết món này đến món khác ra mời. Bác Ao-ki ăn đến no mới về.
Hôm nay, bác Ao-ki cũng gọi:
– Cụ Ya-e-nô ơi, cụ có thư ạ!
Cụ Ya-e-nô đi ra và lại mời bác vào uống trà. Bác Ao-ki lại ăn đến nọ, trò chuyện với cụ rồi ra về.
Kể từ đó, cứ tới nhà cụ Ya-e-nô phát thư, bác lại dùng bữa và nói chuyện với bà cụ.
Một hôm, bác Ao-ki hỏi đồng nghiệp:
- Tôi thấy cụ Ya-e-nôn sống ở rìa làng hay có thư. Rốt cuộc thì ai gửi nhỉ?
- Anh mới đến nên không biết là phải. Những lá thư đó là do cụ Ya-e-nô tự gửi đấy. Niềm vui của cụ ấy là cùng bưu tá uống trà!
Bác Ao-ki trầm tư suy nghĩ. Đêm ấy, bác viết gì đó tới tận khuya. Sáng ra, bác bỏ một bức thư vào hòm thư của bưu điện.
Thế rồi, hôm sau, bác Ao-ki tới chỗ cụ Ya-e-nô.
– Cụ ơi, cụ có thư!
Cụ Ya-e-nô đi ra, vẻ mặt lấy làm lạ. Hôm nay chắc chắn không có thể tới cơ mà...
Nhìn thấy tên người gửi là Ao-ki Đai-ki-chi, cụ vội vàng mở phong bì, rút lá thư ra.
“Cháu chào cụ Ya-e-nô. Lúc nào cháu cũng được uống trà và ăn món ngon của cụ. Món ăn cụ làm ngon lắm. Từ giờ, cho cháu lại được tiếp tục làm phiền cụ. Cụ nhớ giữ gìn sức khoẻ để sống thật lâu cụ nhé".
Từ mắt cụ Ya-e-nô, những giọt nước mắt lã chã rơi. Bác Ao-ki ngượng ngùng nhìn cụ.
Theo Tô-mo-ko I-chi-ka-oa,
Lê Thị Thu Hiền, Nguyễn Ngọc Linh và Nguyễn Minh Ngọc dịch
Hoàn cảnh của cụ Ya-e-nô có gì đặc biệt?