Danh sách câu hỏi
Có 3769 câu hỏi trên 76 trang
Không khí Tết
Tuy mùa đông đã qua đi nhưng Tết năm nào cũng vẫn hơi lành lạnh. Dù trời lạnh nhưng hình như bầu trời lúc nào cũng quang và sáng. Trên khuôn mặt của từng người sáng bừng một niềm vui, háo hức đón xuân. Ai đó cũng tất bật, khẩn trương chuẩn bị cho cái Tết riêng của mình. Con đường làng cũng nhộn nhịp hẳn lên bởi mọi người nghỉ hết việc đồng áng, đổ ra đường đi sắm Tết. Ngoài chợ, những dãy hàng hoa tươi, cây đào, cây quất hứa hẹn một cái Tết tưng bừng. Những tiếng chào mời mua hàng, tiếng rao hàng, tiếng xe cộ làm cho âm thanh của buổi chợ Tết thêm nổi bật. Tâm điểm của chợ Tết là những hàng đào đang ra hoa hồng thắm. Bọn trẻ vui sướng hơn ai hết, mấy ngày rủ nhau đi chơi khắp làng, ngắm nghía những chiếc đèn lồng đỏ mắt đứa nào cũng xuýt xoa, lấp lánh niềm vui.
Bình An
Thời tiết vào dịp Tết được miêu tả như thế nào?
Dành cho các cháu
Trước khi thiết kế ngôi nhà sàn gỗ của Bác tại Phủ Chủ tịch, Bác có ý kiến:
- Khách của Bác có nhiều, có lúc Bác phải tiếp đông các cháu, vì vậy chú thiết kế cho Bác một hàng ghế xi măng bao quanh. Vâng lời Bác, các đồng chí tiến hành ngay. Mỗi lần các cháu đến, các cháu đều quây quần bên Bác và được Bác chia bánh kẹo. Một hôm Bác nói với chú giúp việc:
- Chú xem, khách “tí hon” của Bác khá nhiều, để các cháu vui thì phải có cảnh cho các cháu xem, chú gắng kiếm một chiếc bể về để nuôi cá vàng làm cảnh cho các cháu.
Vâng lời Bác, đồng chí giúp việc đi tìm mua một bể cá và thả ba con cá vàng rất đẹp. Hàng ngày, sau giờ làm việc, Bác thường cho cá vàng ăn. Người để dành những mẩu bánh mì làm thức ăn cho cá. Cá lớn nhanh và rất đẹp. Mùa đông trời lạnh, Bác nói:
- Cá cũng như người, mùa đông phải giữ nhiệt độ đủ ấm. Chú nên làm một chiếc nắp đậy bể cá để bảo đảm độ ấm cho cá.
Khách đến thăm nhà Bác, nhất là “khách tí hon” rất thích thú đứng ngắm bể cá vàng. Những con cá màu sắc thật sặc sỡ, tung tăng, lấp lánh, bơi lặn trong 5 bể nước.
Sưu tầm
“Khách tí hon” mà Bác nhắc tới trong bài đọc trên là ai?
Ký ức tuổi thơ
Nhớ hồi nhỏ, đi học tôi toàn lội bộ, trường học cách nhà hơn hai cây số chứ ít ỏi gì. Không bao giờ tôi chọn đi đường chính, toàn đi đường ruộng, đường vòng, đường tắt. Trên đường về chúng tôi thường ghé Bà Búa hái trâm ăn, buồn buồn, nhảy xuống kênh thuỷ lợi tắm, lúc thì trèo cây lấy tổ chim, lúc chơi trò cá sấu lên bờ. Có hôm mải mê chơi, mẹ tìm về đánh cho nát mông mà vẫn không sợ, vài hôm sau thì đầu lại vào đấy. Ngồi nhắc chuyện xưa chắc nhắc hoài nhắc mãi vẫn không bao giờ hết. Và thật hạnh phúc biết bao khi tôi có được một tuổi thơ quá đỗi tuyệt vời để mỗi khi buồn, lại leo lên chuyến tàu không có người soát vé trở ngược thời gian tìm lại ký ức ngọt ngào.
Nguyễn Hồng Phước
Hồi nhỏ, tác giả trên đi học bằng cách nào?