Danh sách câu hỏi ( Có 21,779 câu hỏi trên 436 trang )

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi: (Khi Hồn Trương Ba ngẩng lên thì đã thấy cái Gái đứng trước mặt với cái nhìn lặng lẽ, soi mói.) Hồn Trương Ba: (như cầu cứu) Gái, cháu... Cái Gái: (lùi lại) Tôi không phải là cháu của ông! Hồn Trương Ba: (nhẫn nhục) Gái, rồi lớn lên cháu sẽ hiểu... ông đúng là ông nội cháu ... Cái Gái: Ông nội tôi chết rồi. Nếu ông nội tôi hiện về được, hồn ông nội tôi sẽ bóp cổ ông! Ông dám nhận là ông nội, dám đụng vào cây cối trong vườn của ông nội tôi. Hồn Trương Ba: Dù sao... Cháu... Sáng nào ông cũng ra cuốc xới chăm chút cây cối ngoài vườn, cháu không thấy sao: Chỉ có ông nội cháu mới biết quý cây như thế... Cái Gái: Quý cây! Hừ, tôi phải rình lúc này, cả nhà đi vắng hết để đến nói với ông: Từ nay ông không được động vào cây cối trong vườn ông tôi nữa! Ông mà quý cây à? Sáng qua, tôi để ý lúc ông chiết cây cam, bàn tay giết lợn của ông làm gãy tiệt cái chồi non, chân ông to bè như cái xẻng, giẫm lên nát cả cây sâm quý mới ươm! Ông nội đời nào thô lỗ phũ phàng như vậy! Hồn Trương Ba: Ông không dè... Đấy là... tại... Cái Gái: Còn cái diều của cu Tị nữa, chiều hôm kia nó mang điều sang đây chơi, ông cầm lấy đòi chữa cho nó, thế là ông làm gãy cả nan, rách cả giấy, hỏng mất cái diều đẹp mà cu Tị rất quý! Lúc nãy, trong cơn sốt mê man, cu Tị cứ khóc bắt đền cái diều, nó tiếc... Hồn Trương Ba: Thế ư? Khổ quá... Cái Gái: Đừng vờ! Chính ông làm cu Tị thêm khổ thì có! Cu Tị nó cũng rất ghét ông! Ông xấu lắm, ác lắm! Cút đi! Lão độ tể, cút đi! (vừa khóc vừa chạy vụt đi) (Hồn Trương Ba, da hàng thịt – Lưu Quang Vũ) Theo đoạn trích trên, tại sao cái Gái lại phản đối quyết liệt người ông đang sống trong xác anh hàng thịt?

Xem chi tiết 675 lượt xem 1 năm trước

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi: Cô Hiền không bình luận một lời nào về những nhận xét không mấy vui vẻ của tôi về Hà Nội. Cô than thở với tôi rằng dạo này cô thường nghĩ ngợi mọi chuyện một cách duy tâm, y hệt một bà già nhà quê. Mùa hè năm nọ, bão vào Hà Nội gào rú một đêm, sáng ra mở cửa nhìn sang đến Ngọc Sơn mà hãi. Cây si cổ thụ đổ nghiêng tàn cây đè lên hậu cung, một phần bộ rễ bật gốc chổng ngược lên trời. Lập tức cô nghĩ ngay tới sự khác thường, sự dời đổi, điềm xấu, là sự ra đi của một thời. Với người già, bất kể ai, cái thời đã qua luôn là thời vàng son. Mỗi thế hệ đều có thời vàng son của họ. Hà Nội thì không thế. Thời nào nó cũng đẹp, một vẻ đẹp riêng cho một lứa tuổi. Cô nói với tôi thế, đã biết nói thế đâu phải đã già. Mấy ngày sau, cô kể tiếp, thành phố cho máy cẩu tới đặt bên kia bờ, quàng dây tới vào thân cây si rồi kéo dân lên, mỗi ngày một tí. Sau một tháng, cây si lại sống, lại trổ ra lá non, vẫn là cây si của nhiều thế hệ Hà Nội, nghĩ cứ lạ, tưởng là chết đứt bổ ra làm củi, mà lại sống. Cô nói thêm: “Thiên địa tuần hoàn, cái vào ra của tạo vật không thể lường trước được”. (Một người Hà Nội – Nguyễn Khải) Hình ảnh “cây số” trong đoạn trích trên có ý nghĩa gì?

Xem chi tiết 183 lượt xem 1 năm trước

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:                                                   Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá                                                   níu váy bà đi chợ Bình Lâm                                                   bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật                                                   và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.                                                   Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị                                                   chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng                                                   mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm                                                   điệu hát văn lảo đảo bóng cô đông.                                                                   (Đò lèn – Nguyễn Duy) Tuổi thơ của nhân vật “tôi trong đoạn trích trên là một tuổi thơ như thế nào?

Xem chi tiết 534 lượt xem 1 năm trước