Danh sách câu hỏi

Có 17,910 câu hỏi trên 359 trang
Ngày ấy, từ mặt trận Quảng Trị, tôi lái xe đưa chỉ huy sư đoàn ra họp Bộ tư lệnh đang đóng ở rìa thủ đô. Khi chúng tôi ra tới nơi, thành phố đang ngất trời bom đạn. Đây thực sự là cuộc đụng đầu sống mái, một trận quyết chiến vì lẽ mất còn. Giữa huống cảnh chung nước sôi lửa bỏng như thế, chẳng dám màng gì một chuyến về quê, tôi chỉ xin được rảo vào phố để rải non chục lá thư của anh em đồng đội người Hà Nội đã gửi gắm. Tôi muốn trao thư tận tay các gia đình, để có thể nhận được ngay hồi âm mang ngược vào đơn vị cho lính ta sướng. Lựa ngày Nô-en, cấp trên thuận cho tranh thủ. Hạn đến 0 giờ phải trở về trình diện.   Tôi vào thành phố, dưới mưa chiều. Mưa phùn mùa đông buồn bã. Mái nhà, lòng đường, vòm cây một màu thẫm ướt. Xe cộ phóng rất nhanh, người đi bộ gấp bước. Mặc dù không biết phố nào vào với phố nào, lại ôm trong mình những chín lá thư, nhưng thoạt đầu tôi nghĩ không việc gì phải lo. Chỉ cần hỏi tới một địa chỉ, rồi từ đấy lần lượt nhờ người ở địa chỉ trước đưa mình đến địa chỉ sau. Không dè, rốt cuộc, cả chín lá thư tôi đều phải lùa vào phòng qua khe cửa. Ngày hôm ấy, dường như cả Hà Nội đã khoá trái cửa, bỏ nhà đấy mà đi. (Bảo Ninh, Khắc dấu mạn thuyền, dẫn theo https://isach.info) Dòng nào nêu đúng cảm nhận về khung cảnh Hà Nội trong câu văn sau: “Thành phố, dưới mưa chiều. Mưa phùn mùa đông buồn bã. Mái nhà, lòng đường, vòm cây một màu thẫm ướt. Xe cộ phóng rất nhanh, người đi bộ gấp bước.”?     
                                                 Lũ chúng tôi,                                                Bọn người tứ xứ,                                                Gặp nhau hồi chưa biết chữ                                                Quen nhau từ buổi “một hai”                                                Súng bắn chưa quen,                                                Quân sự mươi bài,                                                Lòng vẫn cười vui kháng chiến,                                                Lột sắt đường tàu,                                                Rèn thêm đao kiếm.                                                Áo vải chân không,                                                Đi lùng giặc đánh.                                                Ba năm rồi gửi lại quê hương,                                                Mái lều gianh,                                                Tiếng mõ đêm trường,                                                Luống cày đất đỏ                                                Ít nhiều người vợ trẻ                                                Mòn chân bên cối gạo canh khuya.                                                Chúng tôi đi                                                Nắng mưa sờn mép ba lô,                                                Tháng năm bạn cùng thôn xóm                                                Nghỉ lại lưng đèo                                                Nằm trên dốc nắng.                                                Kì hộ lưng nhau ngang bờ cát trắng,                                                Quờ chân tìm hơi ấm đêm mưa.                                                - Đằng nớ vợ chưa?                                                - Đằng nớ?                                                - Tớ còn chờ Độc lập                                                Cả lũ cười vang bên ruộng bắp,                                                Nhìn o thôn nữ cuối nương dâu. (Nhớ – Hồng Nguyên) Đoạn thơ trên thuộc dòng thơ: