Danh sách câu hỏi
Có 19,662 câu hỏi trên 394 trang
Đọc đoạn thơ sau đây và trả lời câu hỏi:NƯỚC MẮT BỐCó lần con theo bạn bè bỏ họcBố gọi về nọc ra đánh một roi(Chỉ một roi duy nhất trong đời),Bắt con hứa phải quay về lớp học!Đánh con xong, vào nhà bố khócCon dại khờ không hiểu được vì sao!*Rời quê hương trong mơ ước lao xaoCon từng bước, bước vào đời rất thậtNhững hiền lành, thật thà, chân chấtĐược những thật thà, chân chất nâng niu! Nhưng cuộc đời vốn chẳng thuận chiều:Những người tốt, phần nhiều, khổ nhất!Những thật thà, hiền lành, chân chất,Thường bị đau đòn gấp mấy roi xưa!Bởi thật thà tin giọt mát là mưa,Bời chân chất tin trong mơ gặp Bụt,Tin hiền lành được người cứu giúp,Tin chân thành sống tốt được yêu thương...!Có ngờ đâu cuộc sống quá vô thường,Trong yêu thương đã có nhiều dại dột!Trong vô tư ngọt ngào lòng tốt,Đã có lửa ngầm thiêu đốt cả tin yêu...Con đã nghe khắc khoải tiếng chim chiều,Đang sải cánh bay về miền Hạnh Phúc!Thương chim nhỏ ngược chiều gió bấc,Cố lên chim, Hạnh Phúc cuối chân trời!...Con đã hiểu hơn nước mắt, nụ cườiĐâu phải chỉ buồn vui mới có!Khi nụ cười vẫn còn nhiều méo mó,Thì nước mắt không tròn khi nó tuôn rơi!*Đã dạn dày qua những đòn roi,Nhớ ơn roi xưa, con thầm tụng niệm:Bố ơi trong cõi Ta BàGiọt nước mắt Bố thật là giọt trong!Đại tá Nguyễn Văn ThuNhững biện pháp tu từ nào được sử dụng trong những câu thơ sau?Nhưng cuộc đời vốn chẳng thuận chiều:Những người tốt, phần nhiều, khổ nhất!Những thật thà, hiền lành, chân chất,Thường bị đau đòn gấp mấy roi xưa!
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:(1) Cuộc sống của chúng ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, nên nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thôi sợ hãi và thử nghe theo chính mình?(2) Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản, cực kì ngắn gọn: “Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình”. Hãy tôn trọng bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề “Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao”. […] Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng.(Lắng nghe lời thì thầm của trái tim – Phạm Lữ Ân)Đoạn trích (1) sử dụng biện pháp tu từ gì?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:Nếu chọn loài cây Việt tiêu biểu nhất, đó hẳn phải là cây tre.Nếu chọn loài hoa Việt tiêu biểu nhất, đó hẳn là hoa sen.Nếu chọn trang phục Việt tiêu biểu nhất, đó hẳn là chiếc áo dài.Nếu chọn nhạc khí Việt tiêu biểu nhất, đó hẳn là cây đàn bầu…Cũng như thế, nếu chọn trong nền thơ ca phong phú của ta một thể thơ làm đại diện dự cuộc giao lưu thơ toàn cầu, hẳn đó phải là Lục bát.Nếu tâm hồn một dân tộc thường gửi trọn vào thi ca của dân tộc mình, thì lục bát là thể thơ mà phần hồn của dân Việt đã nương náu ở đó nhiều nhất, sâu nhất. Có thể nói, người Việt sống trong bầu thi quyển lục bát. Dân ta nói vần nói vè chủ yếu bằng lục bát. Dân ta đối đáp giao duyên, than thân trách phận, tranh đấu tuyên truyền chủ yếu bằng lục bát. Và dân ta hát ru các thế hệ, truyền nguồn sữa tinh thần của giống nòi cho lớp lớp cháu con cũng chủ yếu bằng lục bát… Lục bát là phương tiện phổ dụng để người Việt giải toả tâm sự, kí thác tâm trạng, thăng hoa tâm hồn. Gắn với tiếng Việt, gắn với hồn Việt, thơ lục bát đã thuộc về bản sắc dân tộc này.Trong thời buổi hội nhập, toàn cầu hoá hiện nay, dường như đang có hai thái độ trái ngược đối với lục bát. Lắm kẻ thờ ơ, hoài nghi khả năng của lục bát. Họ thành kiến rằng lục bát là thể thơ quá gò bó về vần luật, về thanh luật, về tiết tấu; nó đơn điệu, nó bằng phẳng, quê mùa (...) Nhiều người đã nhận thấy ở lục bát những ưu thế không thể thơ nào có được. Họ đã tìm về lục bát (...) Đọc thơ lục bát thế kỉ qua, có thể thấy rõ rệt, càng về sau, dáng điệu lục bát càng trẻ trung, hơi thở lục bát càng hiện đại hơn so với hồi đầu. Điều đó là bằng chứng khẳng định lục bát vẫn trường tồn, lục bát vẫn gắn bó máu thịtvới tâm hồn Việt trên con đường hiện đại. Chừng nào tre còn xanh, sen còn ngát, chừng nào tà áo dài còn tha thướt, tiếng đàn bầu còn ngân nga, chừng ấy những điệu lục bát vẫn tiếp tục sinh sôi trên xứ sở này.Chu Văn SơnĐiệp từ “nếu” ở những câu văn đầu đoạn có tác dụng gì?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:“…Tiếng nói là người bảo vệ quý báu nhất nền độc lập của các dân tộc, là yếu tố quan trọng nhất giúp giải phóng các dân tộc bị thống trị. Nếu người An Nam hãnh diện giữ gìn tiếng nói của mình và ra sức làm cho tiếng nói ấy phong phú hơn để có khả năng phổ biến tại An Nam các học thuyết đạo đức và khoa học của Châu Âu, việc giải phóng các dân tộc An Nam chỉ còn là vấn đề thời gian. Bất cứ người An Nam nào vứt bỏ tiếng nói của mình, thì cũng đương nhiên khước từ hi vọng giải phóng giống nồi. […] Vì thế, đối với người An Nam chúng ta, chối từ tiếng mẹ đẻ đồng nghĩa với chối sự tự do của mình…”(Nguyễn An Ninh, Tiếng mẹ đẻ - nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức, Theo SGK Ngữ Văn 11, tập hai, NXB Giáo dục, 2014, tr.90)Trong câu “…Tiếng nói là người bảo vệ quý báu nhất nền độc lập của các dân tộc, là yếu tố quan trọng nhất giúp giải phóng các dân tộc bị thống trị.” Tác giả sử dụng biện pháp tu từ gì?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:Chó đã không được chọn lựa làm thực phẩm, hiển nhiên có lý do của nó, không chỉ vì nó có khoái khẩu và bổ dưỡng hay không. Loài người thuần hoá ngựa để cưỡi, trâu để kéo cày, mèo để bắt chuột và chó để trông nhà, và quan trọng hơn để là bạn với con người, đặc biệt là làm bạn với trẻ con.Tôi, thằng Hải cò và con Tí sún không thể nói với Hoàng tử bé "Thịt của bạn ngon lắm". Mọi đứa trẻ khác cũng không thể nói với mọi con chó khác những lời như thế. Ðơn giản, trẻ con không bao giờ nhìn chó như nhìn một món ăn, dù gươm kề cổ.(3) Còn tại sao chó trở thành bạn của con người thì có lẽ tôi không cần phải giải thích. Tôi tin bất cứ ai đọc cuốn sách này cũng từng có một con chó là bạn. Với một đứa trẻ, thèm ăn thịt một con chó cũng chẳng khác nào thèm ăn thịt một đứa bạn thân của mình. Ðiều đó đáng kinh sợ, vì đứa trẻ khi đó sẽ giống như những con yêu tinh ăn thịt người trong các câu chuyện cổ.Trích Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Nguyễn Nhật ÁnhĐoạn trích (3) sử dụng thao tác lập luận nào là chủ yếu?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:(1) Học sinh Hàn Quốc, khi chuẩn bị tốt nghiệp lớp 12 (vào ngày 8/5 hàng năm), thực hiện nghi thức lễ tạ ơn người đã sinh ra mình, nuôi nấng mình đủ lông đủ cánh. Họ mời mẹ (nếu còn đủ cả cha lẫn mẹ) hay mời cha (nếu cha đơn thân) đến trường, ngồi trên ghế cao. Những đứa con quỳ xuống, nâng niu bàn chân gầy guộc của cha mẹ mình, từng tí từng tí một, kỳ cọ, rửa thật sạch. Sau đó quỳ lạy và nói: “Con cám ơn cha mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này, đã cho con hình hài này, trí tuệ này. Con nguyện không bao giờ quên ơn cha mẹ. Con thể sẽ trở thành 1 người công dân có ích cho xã hội như mong ước của cha mẹ khi sinh con ra đời. Con cám ơn cha mẹ”.(2) Và đôi chân lam lũ kiếm ăn để nuôi con của những ông cha bà mẹ đã sạch. Có nụ cười. Có nước mắt. Khi nhìn xuống đứa con của mình, giờ đây đã là những người trưởng thành. Các cô cậu ấy phải quỳ xuống vì đã cao to hơn cha mẹ. Với ý nghĩa là, dù sau này làm gì đi nữa, cũng từng là 1 đứa trẻ bé bỏng.Theo https://www.tonybuoisangonline.com/giao-duc-han-quoc.htmlĐoạn trích (2) sử dụng thao tác lập luận nào là chủ yếu?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".(2) Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.(3) P/s: Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo...và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.(Nguồn: https://trithucvn.net)Đoạn trích (3) sử dụng thao tác lập luận nào là chủ yếu?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:“…Tiếng nói là người bảo vệ quý báu nhất nền độc lập của các dân tộc, là yếu tố quan trọng nhất giúp giải phóng các dân tộc bị thống trị. Nếu người An Nam hãnh diện giữ gìn tiếng nói của mình và ra sức làm cho tiếng nói ấy phong phú hơn để có khả năng phổ biến tại An Nam các học thuyết đạo đức và khoa học của Châu Âu, việc giải phóng các dân tộc An Nam chỉ còn là vấn đề thời gian. Bất cứ người An Nam nào vứt bỏ tiếng nói của mình, thì cũng đương nhiên khước từ hi vọng giải phóng giống nồi. […] Vì thế, đối với người An Nam chúng ta, chối từ tiếng mẹ đẻ đồng nghĩa với chối sự tự do của mình…”(Nguyễn An Ninh, Tiếng mẹ đẻ - nguồn giải phóng các dân tộc bị áp bức, Theo SGK Ngữ Văn 11, tập hai, NXB Giáo dục, 2014, tr.90)Trong đoạn trích, tác giả chủ yếu sử dụng thao tác lập luận nào?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Tôi có đọc bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên, tác giả cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”. Trong đó cô kể rằng khi đi xin việc ở công ti Unilever, có người hỏi nếu tuyển vào không làm marketing mà làm sales thì có đồng ý không. Uyên nói có. Nhà tuyển dụng rất ngạc nhiên bởi hầu hết những người được hỏi câu này đều trả lời không. “Tại sao phỏng vấn marketing mà lại làm sales?”. Uyên trả lời: “Tại vì tôi biết, nếu làm sales một thời gian thì bộ phận marketing sẽ muốn đưa tôi qua đó, nhưng đã quá muộn vì sales không đồng ý cho tôi đi.”Chi tiết này khiến tôi nhớ đến câu chuyện về diễn viên Trần Hiểu Húc. Khi đó cô đến xin thử vai Lâm Đại Ngọc, đạo diễn Vương Phù Lâm đã đề nghị cô đóng vai khác. Hiểu Húc lắc đầu “Tôi chính là Lâm Đại Ngọc, nếu ông để tôi đóng vai khác, khán giả sẽ nói rằng Lâm Đại Ngọc đang đóng vai một người khác.” Đâu là điều giống nhau giữa họ? Đó chính là sự tự tin. Và tôi cho rằng, họ thành công là vì họ tự tin.Có thể bạn sẽ nói: “Họ tự tin là điều dễ hiểu. Vì họ tài năng, thông minh, xinh đẹp. Còn tôi, tôi đâu có gì để mà tự tin”. Tôi không cho là vậy. Lòng tự tin thực sự không bắt đầu từ gia thế, tài năng, dung mạo … mà nó bắt đầu từ bên trong bạn, từ sự hiểu mình. Biết mình có nghĩa là biết điều này: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có trong mình những giá trị nhất định.(Theo Phạm Lữ Ân – Nếu biết trăm năm là hữu hạn, NXB Hội Nhà văn, 2012)Đoạn trích trên sử dụng thao tác lập luận nào là chủ yếu?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:Chiều nay khu rừng ồn ào những tiếng người bỗng dưng vắng lặng. Chỉ còn lại tiếng gió gào rít trên ngọn cây, tiếng ve sầu kêu rền rĩ khắp khu rừng. Gió đã lạnh, ngọn gió của cơn bão hay ngọn gió lạnh của mùa thu đã về? Mình bỗng thấy lạnh, cái lạnh làm tê da thịt và tê tái cả lòng. Nỗi nhớ nhung tràn ngập cả tâm hồn. Đây phải chăng là buổi chiều mùa thu khi sương chiều giăng mờ trên những cánh đồng ngoại thành Hà Nội, một mình mình đạp xe từ ký túc xá về trên con đường vắng. Gió lạnh vi vút qua các ngọn cây ven đường, mình khẽ run khi qua một thân cây có hai nhánh.Không, chiều nay gió lạnh nhưng lòng mình lạnh không phải vì thiếu một người thân yêu mà là thiếu nhiều người thân yêu. Những người đó là ai ư? Là ba má, là các em, các cậu ngoài Bắc, là những đứa em ở dưới đồng bằng đang ngày đêm lăn lộn trong cuộc chiến đấu sinh tử, là những người đồng chí thân yêu đã ngã xuống vì ngày mai thắng lợi. Và còn ai nữa ư? Phải chăng là những đứa em, những người đồng nghiệp trẻ mà bấy lâu nay vẫn quấn quít bên mình hăng say học tập. Tất cả mọi người đã tạo nên một tình thương vĩ đại đối với tôi… Xa mọi người sao thấy nhớ đến da diết vô vàn.Trích Nhật ký Đặng Thùy TrâmXác định phong cách ngôn ngữ của văn bản trên?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:Chó đã không được chọn lựa làm thực phẩm, hiển nhiên có lý do của nó, không chỉ vì nó có khoái khẩu và bổ dưỡng hay không. Loài người thuần hoá ngựa để cưỡi, trâu để kéo cày, mèo để bắt chuột và chó để trông nhà, và quan trọng hơn để là bạn với con người, đặc biệt là làm bạn với trẻ con.Tôi, thằng Hải cò và con Tí sún không thể nói với Hoàng tử bé "Thịt của bạn ngon lắm". Mọi đứa trẻ khác cũng không thể nói với mọi con chó khác những lời như thế. Ðơn giản, trẻ con không bao giờ nhìn chó như nhìn một món ăn, dù gươm kề cổ.(3) Còn tại sao chó trở thành bạn của con người thì có lẽ tôi không cần phải giải thích. Tôi tin bất cứ ai đọc cuốn sách này cũng từng có một con chó là bạn. Với một đứa trẻ, thèm ăn thịt một con chó cũng chẳng khác nào thèm ăn thịt một đứa bạn thân của mình. Ðiều đó đáng kinh sợ, vì đứa trẻ khi đó sẽ giống như những con yêu tinh ăn thịt người trong các câu chuyện cổ.Trích Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Nguyễn Nhật ÁnhXác định phong cách ngôn ngữ của văn bản trên?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:. Bây giờ má tôi muốn gặp dì, nhưng lâu quá, chờ hoài không thấy dì ghé lại đậu ngoài bến như ngày xưa, đã mười mấy năm rồi, không biết có biến cố gì không. Chỉ tội má tôi tảo tần kiếm cho kỳ được. Tôi hỏi má tìm làm gì, má tôi nói để cho hai người gặp lại, coi thần trí ba mầy có đỡ hơn không. Rồi thì ba tôi cũng mỏi mòn nằm xuống trên mảnh vườn của nội tôi, bình yên. Má tôi vẫn không ngừng tìm kiếm dì, hỏi để làm gì, má tôi nói để cho dì hay và nói với dì, nếu sống mà không gần được chừng nào chết, mời dì lên nằm trên đất vườn tôi.Ðó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về những dòng sông miên man chảy.Trích Dòng nhớ - Nguyễn Ngọc TưXác định phong cách ngôn ngữ của đoạn trích?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:(1) Đúng như thế; cuộc sống rộng lượng đối với những ai đấy theo đuổi Huyền Thoại Cá Nhân của họ, cậu nghĩ thế. (2) Rồi thì cậu ta nghĩ rằng cậu phải đến Tarifa để cậu có thể cho một phần mười kho tàng cho bà lão Gypsy, như cậu đã hứa. Những người Gypsy ấy thật là thông minh. (3) Có thể bởi vì họ di chuyển nơi này, nơi kia quá nhiều. (4) Gió bắt đầu lại thổi lên. (5) Nó là ngọn gió đông của Địa Trung Hải, gió levanter, làn gió từ Phi Châu. (6) Nó không mang theo nó mùi vị của sa mạc, nó cũng không đe dọa bởi sự xâm lược của người Ma-rốc. (7) Thay vì thế, nó mang hương thơm mà cậu quá quen thuộc, một cái chạm của nụ hôn - một nụ hôn đến từ một nơi rất xa, một cách chậm rãi, một cách từ từ, cho đến khi nó nằm trọn trên môi cậu.Trích Nhà giả kim - Paulo CoelhoXác định phong cách ngôn ngữ của đoạn trích trên?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Chuyện kể rằng, cách đây không lâu có một người đàn ông đã phạt đứa con gái năm tuổi của ông vì phí phạm một cuộn giấy gói màu vàng đắt tiền. Điều kiện kinh tế của gia đình ông ta lúc ấy hơi khó khăn, và ông ta bực mình vì em bé đã dùng cuộn giấy vàng ấy để trang trí một cái hộp nhỏ rồi đặt nó dưới cây Giáng sinh.Tuy nhiên, vào sáng hôm sau đứa con gái nhỏ đã mang hộp quà ấy đến tặng người cha và nói:– Thưa cha, món quà này con dành cho cha.Lúc ấy, người cha cảm thấy bối rối vì sự phản ứng mạnh mẽ thái quá của ông ta trước đó, nhưng rồi sự bực tức của ông lại bùng lên một lần nữa khi thấy cái hộp trống không. Ông ta mắng con bé với giọng gắt gỏng:– Này con, khi con muốn tặng cho ai một món quà thì phải có cái gì đó ở bên trong gói quà chứ?Đứa bé ngước mắt nhìn người cha và nói trong nước mắt:– Ồ không, thưa cha, đây không phải cái hộp rỗng, vì con đã thổi những nụ hôn của con vào trong đó cho đến khi nó đầy mới thôi.Người cha vô cùng xúc động khi nghe con gái nói vậy. Thế là ông ta quì gối xuống, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng và xin lỗi về sự bực tức không đáng có của mình.Không lâu sau đó, một vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của em bé. Kể từ đó, người cha giữ cái hộp màu vàng ấy bên cạnh giường ngủ của mình cho đến suốt đời. Và mỗi khi thất vọng hay phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, ông luôn mở cái hộp và lấy ra một nụ hôn trong tưởng tượng rồi nhớ lại tình thương yêu của đứa con gái bé bỏng đã đặt vào đó.Nguồn: https://www.rongmotamhon.net/xem-sach_Mon-qua-cua-con-gai_cggqskdc_show.htmlXác định phong cách ngôn ngữ của văn bản trên?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:Chiều nay khu rừng ồn ào những tiếng người bỗng dưng vắng lặng. Chỉ còn lại tiếng gió gào rít trên ngọn cây, tiếng ve sầu kêu rền rĩ khắp khu rừng. Gió đã lạnh, ngọn gió của cơn bão hay ngọn gió lạnh của mùa thu đã về? Mình bỗng thấy lạnh, cái lạnh làm tê da thịt và tê tái cả lòng. Nỗi nhớ nhung tràn ngập cả tâm hồn. Đây phải chăng là buổi chiều mùa thu khi sương chiều giăng mờ trên những cánh đồng ngoại thành Hà Nội, một mình mình đạp xe từ ký túc xá về trên con đường vắng. Gió lạnh vi vút qua các ngọn cây ven đường, mình khẽ run khi qua một thân cây có hai nhánh.Không, chiều nay gió lạnh nhưng lòng mình lạnh không phải vì thiếu một người thân yêu mà là thiếu nhiều người thân yêu. Những người đó là ai ư? Là ba má, là các em, các cậu ngoài Bắc, là những đứa em ở dưới đồng bằng đang ngày đêm lăn lộn trong cuộc chiến đấu sinh tử, là những người đồng chí thân yêu đã ngã xuống vì ngày mai thắng lợi. Và còn ai nữa ư? Phải chăng là những đứa em, những người đồng nghiệp trẻ mà bấy lâu nay vẫn quấn quít bên mình hăng say học tập. Tất cả mọi người đã tạo nên một tình thương vĩ đại đối với tôi… Xa mọi người sao thấy nhớ đến da diết vô vàn.Trích Nhật ký Đặng Thùy TrâmXác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Khi nói về tác hại của chứng lo âu, bác sĩ Alexis Carrel, người từng đoạt giải Nobel về Y học nói rằng: “Những người không biết cách chống lại âu lo thường chết trẻ”. Còn theo bác sĩ O.F. Gober, Bác sĩ trưởng của Hiệp hội Bệnh viện Gulf, Golarado và Santa Fe, thì chỉ cần sống mà không còn phải sợ hãi hay lo nghĩ thì 70% người bệnh có thể tự chữa khỏi bệnh cho mình. Nguyên do là vì nỗi sợ hãi khiến chúng ta luôn lo nghĩ. Việc suy nghĩ thường xuyên gây ra tình trạng căng thẳng đầu óc, ảnh hưởng trực tiếp đến các dây thần kinh điều khiển các bộ phận khác nhau trên cơ thể, đặc biệt là dạ dày. Nó là nguyện nhân của những căn bệnh như khó tiêu, viêm loét dạ dày, rối loạn nhịp tim, đau đầu, chứng tê liệt, vv. Tiến sĩ Joseph F. Montague, tác giả cuốn sách Nervous Stomach Trouble (Đau dạ dày do suy nhược thần kinh), khẳng định: “Hầu hết các trường hợp mắc bệnh viêm loét dạ dày không phải là do chế độ ăn mà do chính suy nghĩ của chúng ta. Và một điều quan trọng nữa là diễn tiến của bệnh tùy thuộc vào diễn biến thăng trầm của cảm xúc”.Kết luận đó được chứng minh qua một nghiên cứu được thực hiện trên 15.000 bệnh nhân đang được điều trị chứng đau dạ dày ở Mayo Clinic. Có đến 4/5 số trường hợp đều không thể dùng cơ sở y học để lý giải nguyên nhân gây bệnh. Cho đến bây giờ, người ta vẫn cho rằng sợ hãi, lo âu, oán ghét, ích kỷ quá đáng và tình trạng bất lực trước việc thích ứng với cuộc sống thực tại mới là căn nguyên của bệnh này. Trên thực tế, bênh viêm loét dạ dày có thể gây chết người. Theo tạp chí Life, viêm loét dạ dày đứng thứ 10 trong danh sách các bệnh hiểm nghèo mà con người đang phải đương đầu.Trích Quẳng gánh lo đi và vui sống - Dale CarnegieXác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên?
Đọc bài thơ sau đây và trả lời câu hỏi:XUÂN NGUYỆNNếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắngNếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dươngNếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấmNếu là người, tôi sẽ chết cho quê hươngLà chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềmTừ Nam ra ngoài Bắc báo tin nối liềnLà hoa, tôi nở tình yêu ban sớmCùng muôn trái tim ngất ngây hoà bìnhLà mây, theo làn gió tung bay khắp trờiNghìn xưa oai hùng đó tôi xin tiếp lờiLà người, xin một lần khi nằm xuốngNhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờTrương Quốc KhánhXác định phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ sau?Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềmTừ Nam ra ngoài Bắc báo tin nối liềnLà hoa, tôi nở tình yêu ban sớmCùng muôn trái tim ngất ngây hoà bình
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:TỔ QUỐC Ở TRONG LÒNG Đừng vội nói to tát về Tổ Quốc!Chỉ cần ra đường đi đúng Luật Giao thông,Không tùy tiện mỗi khi xả rác,Thế là ta có Tổ Quốc trong lòng!Mỗi ngày sống, ta giữ mình điềm tĩnhKhông bon chen, không thủ đoạn đê hèn,Trước danh lợi, ta giữ điều liêm sỷ,Tổ Quốc trong lòng sẽ vững vàng thêm!Trước chức quyền, ta không chạy chọt,Không tham lam, không nhũng nhiễu nhỏ to,Không bè cánh. Quyết làm người tử tế.Tổ Quốc trong lòng ta sẽ thơm tho!Thấy tai nạn, không xông vào hôi của,Nói khiêm nhường, không cất miệng chửi thề,Không ngoảnh mặt trước cảnh đời khốn khó.Tổ Quốc trong lòng đâu có tái tê!...Tổ Quốc thân thương như lời ru của Mẹ,Như câu dân ca Cha hát thường ngày,Như cánh đồng vẫn xanh bát ngát,Như áo mặc trên người, như hoa trên tay.Nói to tát gì về Tổ Quốc hôm nay,Nếu ta sống không thật lòng mỗi lúc,Nếu ta đang tâm tranh quyền, đoạt chức, Nếu ta dùng tiền mua vọng, mua danh?Nếu có quyền mà bạo ngược với dân lành,Với cấp trên, ta chạy theo xu nịnh,Với công việc, ta không tròn trách nhiệm;To tát làm gì, Tổ Quốc đau thêm!Nếu có tiền mà hành xử dã tâm,Nếu ăn cắp mà giả vờ lương thiện,Đừng bao giờ cất mồm bao biện,Tổ Quốc không dung kẻ đê tiện bao giờ!Bởi Nhân Dân đâu có khù khờ,Triệu tai mắt nhìn đều thấu hiểu!Không lương thiện, xin đừng báo hiếu!Không lương tri, chớ mang mặt Con Người!Tổ Quốc muôn năm sừng sững giữa Đất Trời!Tổ Quốc muôn năm bền vững giữa lòng Người!Nguyễn Văn ThuXác định phương thức biểu đạt chính của bài thơ trên?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Một người nọ đứng dưới mái hiên trú mưa, nhìn thấy Quan Âm cầm ô đi ngang qua. Người nọ nói: "Quan Âm Bồ Tát, xin hãy phổ độ chúng sinh một chút, cho con đi nhờ một đoạn được không ạ?".Quan Âm nói: "Ta ở trong mưa, ngươi ở dưới mái hiên, mà mái hiên lại không mưa, ngươi không cần ta phải cứu độ". Người nọ lập tức chạy vào màn mưa, đứng dưới mưa: "Hiện tại con cũng ở trong mưa rồi, có thể cho con đi nhờ không ạ?".Quan Âm nói: "Ngươi ở trong mưa, ta cũng ở trong mưa, ta không bị dính mưa, bởi vì có ô; ngươi bị dính mưa, bởi vì không có ô. Bởi vậy, không phải là ta đang cứu độ mình, mà là ô cứu độ ta. Ngươi muốn được cứu độ, không cần tìm ta, hãy đi tìm ô!", dứt lời Quan Âm bèn rời đi.Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải, bèn đến miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc.Người nọ hỏi: "Bà là Quan Âm sao ạ?".Người kia trả lời: "Đúng vậy".Người nọ lại hỏi: "Vậy tại sao Quan Âm lại vái lạy chính mình?".Quan Âm cười nói: "Bởi vì ta cũng gặp chuyện khó khăn, nhưng ta biết, cầu xin người khác không bằng cầu xin chính mình".Theo https://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-song/44805-10-mau-truyen-ngan-10-bai-hoc-lon.htmlXác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:. Bây giờ má tôi muốn gặp dì, nhưng lâu quá, chờ hoài không thấy dì ghé lại đậu ngoài bến như ngày xưa, đã mười mấy năm rồi, không biết có biến cố gì không. Chỉ tội má tôi tảo tần kiếm cho kỳ được. Tôi hỏi má tìm làm gì, má tôi nói để cho hai người gặp lại, coi thần trí ba mầy có đỡ hơn không. Rồi thì ba tôi cũng mỏi mòn nằm xuống trên mảnh vườn của nội tôi, bình yên. Má tôi vẫn không ngừng tìm kiếm dì, hỏi để làm gì, má tôi nói để cho dì hay và nói với dì, nếu sống mà không gần được chừng nào chết, mời dì lên nằm trên đất vườn tôi.Ðó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về những dòng sông miên man chảy.Trích Dòng nhớ - Nguyễn Ngọc TưXác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Nếu tôi được sống một lần nữa… Tôi sẽ mỉm cười nhiều hơn với những bất hạnh của riêng mình, và biết im lặng chia sẻ nỗi đau của mọi người. Tôi sẽ dành nhiều thời gian để nhìn lại những hạnh phúc đang có và bớt dằn vặt về những nhược điểm vốn dĩ của bản thân. Nếu tôi được sống một lần nữa, tôi sẽ đi dạo dưới mưa nhiều hơn. Tôi sẽ trải mình nơi những thị trấn nhỏ bé và tĩnh lặng thay vì cứ mãi trong những toà nhà cao tầng nơi thành phố lớn.Tôi sẽ cố gắng hiểu bọn trẻ như là chúng và bớt sự áp đặt của riêng mình. Tôi sẽ đi thư viện, nhà sách, vào mạng tìm kiếm những kiến thức mới. Tôi sẽ thích thú với việc chơi đàn hơn là những trò chơi vô bổ và kém tư duy. Tôi sẽ dành cho gia đình mình sự ấy yếm ngọt ngào hơn là những lời chỉ dạy khó khăn. Nếu tôi được sống một lần nữa, tôi sẽ quan tâm đến những điều quan trọng hơn trong hiện tại hơn là nhớ lại những gì trong quá khứ và ngồi dự đoán tương lai. Tôi nhận thức được những giá trị sâu kín nhất tận tim mình và những nhiệm vụ của cuộc sống. Tôi sẽ bớt cáu và mỉm cười nhiều hơn. Tôi sẽ học cách khoan dung, mong được nhận sự khoan dung nhiều hơn và bớt đi ý nghĩ mong sự bất hạnh cho kẻ thù. Nhưng trên hết tôi sẽ không bó buộc mình, sẽ sống năng động hơn, sẽ giảm đi mối do dự và thờ ơ. Khi một ý nghĩ lớn lao hay một sự mạo hiểm đầy hào hứng trong thoáng chốc chợt đến, tôi sẽ không ngồi yên trên thế giới với ý nghĩ “những điều đó chẳng có trong kế hoạch của mình”. Tôi sẽ hứng khởi đứng dậy và mạnh mẽ nói rằng “Vâng, chúng ta hãy bắt đầu”.Theo https://truyenco.com/neu-toi-duoc-song-mot-lan-nua-a2115.htmlChỉ ra phương thức biểu đạt chính trong văn bản trên?
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:(1) Học sinh Hàn Quốc, khi chuẩn bị tốt nghiệp lớp 12 (vào ngày 8/5 hàng năm), thực hiện nghi thức lễ tạ ơn người đã sinh ra mình, nuôi nấng mình đủ lông đủ cánh. Họ mời mẹ (nếu còn đủ cả cha lẫn mẹ) hay mời cha (nếu cha đơn thân) đến trường, ngồi trên ghế cao. Những đứa con quỳ xuống, nâng niu bàn chân gầy guộc của cha mẹ mình, từng tí từng tí một, kỳ cọ, rửa thật sạch. Sau đó quỳ lạy và nói: “Con cám ơn cha mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này, đã cho con hình hài này, trí tuệ này. Con nguyện không bao giờ quên ơn cha mẹ. Con thể sẽ trở thành 1 người công dân có ích cho xã hội như mong ước của cha mẹ khi sinh con ra đời. Con cám ơn cha mẹ”.(2) Và đôi chân lam lũ kiếm ăn để nuôi con của những ông cha bà mẹ đã sạch. Có nụ cười. Có nước mắt. Khi nhìn xuống đứa con của mình, giờ đây đã là những người trưởng thành. Các cô cậu ấy phải quỳ xuống vì đã cao to hơn cha mẹ. Với ý nghĩa là, dù sau này làm gì đi nữa, cũng từng là 1 đứa trẻ bé bỏng.Theo https://www.tonybuoisangonline.com/giao-duc-han-quoc.htmlXác định phương thức biểu đạt chính của văn bản?
Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:SÀI GÒN CHỮ VỘI TRÊN VAI(…)Vội một chút để làm được nhiều thứ hơn trong cuộc sống này; để mọi thứ cho gia đình, cho con được hơn mình ngày trước. Nhưng cũng lắm kiểu vội cho người ta phải nghĩ lại, nhiều lúc tiếc mãi không thôi.Vội buông một câu làm ai buồn, có lấy lại được đâu. Tổn thương nhau mất rồi.Vội đánh con một cái làm con đau. Giá như thay bằng những câu nói nhỏ nhẹ, ân cần có hơn không. Tự hỏi lòng.Vội một món quà sinh nhật, quà 20/11 theo kiểu cho rồi, đôi khi chợt tự ngẫm quà vô vị, không thật tâm. Người nhận hiểu lầm.Vội thắp một nén nhang ông bà tổ tiên, tâm chưa tịnh thì làm sao nói chuyện tâm linh. Chưa kịp soi mình đã liến thoắng cầu xin.Thằng bạn cưới vội cho tròn chữ hiếu, đánh rơi mối tình thời sinh viên. Ngày cưới, nó nhận từ người yêu xưa món quà có hình ảnh một thời của hai đứa – Hoa Sao Nhái – tình ngây dại một thời chưa phai. Áy náy mãi, nắng trên tường những vệt dài xa ngái. Chữ vội năm nào còn đâu đó trên vai.Bánh xe thời gian vẫn lăn dài.Thôi thì:… Vội vừa đủ để làm được nhiều điều cho người thân, bè bạn; dăm ba thứ cho đời, cho cả người chưa quen.… Chậm một chút để những gì mình làm tròn trịa hơn.Vũ Minh ĐứcTuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 412Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên?
Đọc đoạn thơ sau đây và trả lời câu hỏi:NƯỚC MẮT BỐCó lần con theo bạn bè bỏ họcBố gọi về nọc ra đánh một roi(Chỉ một roi duy nhất trong đời),Bắt con hứa phải quay về lớp học!Đánh con xong, vào nhà bố khócCon dại khờ không hiểu được vì sao!*Rời quê hương trong mơ ước lao xaoCon từng bước, bước vào đời rất thậtNhững hiền lành, thật thà, chân chấtĐược những thật thà, chân chất nâng niu! Nhưng cuộc đời vốn chẳng thuận chiều:Những người tốt, phần nhiều, khổ nhất!Những thật thà, hiền lành, chân chất,Thường bị đau đòn gấp mấy roi xưa!Bởi thật thà tin giọt mát là mưa,Bời chân chất tin trong mơ gặp Bụt,Tin hiền lành được người cứu giúp,Tin chân thành sống tốt được yêu thương...!Có ngờ đâu cuộc sống quá vô thường,Trong yêu thương đã có nhiều dại dột!Trong vô tư ngọt ngào lòng tốt,Đã có lửa ngầm thiêu đốt cả tin yêu...Con đã nghe khắc khoải tiếng chim chiều,Đang sải cánh bay về miền Hạnh Phúc!Thương chim nhỏ ngược chiều gió bấc,Cố lên chim, Hạnh Phúc cuối chân trời!...Con đã hiểu hơn nước mắt, nụ cườiĐâu phải chỉ buồn vui mới có!Khi nụ cười vẫn còn nhiều méo mó,Thì nước mắt không tròn khi nó tuôn rơi!*Đã dạn dày qua những đòn roi,Nhớ ơn roi xưa, con thầm tụng niệm:Bố ơi trong cõi Ta BàGiọt nước mắt Bố thật là giọt trong!Đại tá Nguyễn Văn ThuXác định phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ sau?Có lần con theo bạn bè bỏ họcBố gọi về nọc ra đánh một roi(Chỉ một roi duy nhất trong đời),Bắt con hứa phải quay về lớp học!Đánh con xong, vào nhà bố khócCon dại khờ không hiểu được vì sao!
Đọc văn bản sau đây và trả lời câu hỏi:Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".(2) Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.(3) P/s: Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo...và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.(Nguồn: https://trithucvn.net)Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên?