Danh sách câu hỏi ( Có 21,779 câu hỏi trên 436 trang )

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi:                                            Ta đã lớn lên rồi trong khói lửa                                            Chúng nó chẳng còn mong được nữa                                            Chặn bàn chân một dân tộc anh hùng                                            Những bàn chân từ than bụi, lầy bùn                                            Đã bước dưới mặt trời cách mạng.                                            Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao Lạng                                            Lừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầu                                            Những bàn chân đã vùng dậy đạp đầu                                            Lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!                                            Ta đi tới, trên đường ta bước tiếp,                                            Rắn như thép, vững như đồng.                                            Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp                                            Cao như núi, dài như sông                                            Chí ta lớn như biển Đông trước mặt! (Trích “Ta đi tới”, Tố Hữu) Nêu ý nghĩa nội dung của đoạn thơ trên. 

Xem chi tiết 276 lượt xem 11 tháng trước

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết giữa màu cỏ lá xanh biếc. Khi nghe lời gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người con gái dịu dàng của đất nước. Thỉnh thoảng, tôi vẫn còn gặp trong những ngày nắng đem ra phơi, một sắc áo cưới của Huế ngày xưa, rất xưa: màu áo điều lục với loại vải vân thưa màu xanh chàm lồng lên một màu đỏ ở bên trong, tạo thành một màu tím ẩn hiện, thấp thoáng theo bóng người, thuở ấy các cô dâu trẻ vẫn mặc sau tiết sương giáng. Đấy cũng chính là màu của sương khói trên sông Hương, giống như tấm voan huyền ảo của tự nhiên, sau đó ẩn giấu khuôn mặt thực của dòng sông... (Ai đã đặt tên cho dòng sông? – Hoàng Phủ Ngọc Tường) Tác giả sử dụng biện pháp tu từ nghệ thuật gì trong câu văn: “Khi nghe lời gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người con gái dịu dàng của đất nước”? 

Xem chi tiết 255 lượt xem 11 tháng trước

Đọc đoạn trích sau đây và trả lời câu hỏi: Mùa hè năm nọ, bão vào Hà Nội gào rú một đêm, sáng ra mở cửa nhìn ra đền Ngọc Sơn mà hãi. Cây si cổ thụ đổ nghiêng, tán cây đè lên hậu cung, một phần bộ rễ bật đất chổng ngược lên trời. Lập tức cô nghĩ ngay đến sự khác thường, sự dời đổi, điềm xấu, là sự ra đi của một thời. Với người già, bất kể ai, cái thời đã qua luôn là thời vàng son, Mỗi thế hệ đều có thời vàng son của họ. Hà Nội thì không thế. Thời nào nó cũng đẹp, một vẻ đẹp riêng cho mỗi lứa tuổi. Cô nói với tôi thế, đã biết nói thế đâu phải đã già. Mấy ngày sau, cô kể tiếp, thành phố cho máy cẩu tới đặt bên kia bờ quàng dây tời vào thân cây si rồi kéo dần lên, mỗi ngày một tí. Sau một tháng, cây si lại sống, lại trổ ra lá non, vẫn là cây si của nhiều thế hệ Hà Nội, nghĩ cứ lạ, tưởng là chết đứt bổ ra làm củi, mà lại sống. Cô nói thêm: “Thiên địa tuần hoàn, cái vào ra của tạo vật không thể lường trước được”. Cô muốn mở rộng sự tính toán vốn dĩ rất khôn ngoan của mình lên thêm một tầng nữa chăng... Bà già vẫn giỏi quá, bà khiêm tốn và rộng lượng quá. Một người như cô phải chết đi thật tiếc, lại một hạt bụi vàng của Hà Nội rơi xuống chìm sâu vào lớp đất cổ. Những hạt bụi vàng lấp lánh đâu đó ở mỗi góc phố Hà Nội hãy mượn gió mà bay lên cho đất kinh kì chói sáng những ánh vàng. (Một người Hà Nội – Nguyễn Khải) Trong đoạn trích trên, tác giả đã ví nhân vật “cô” với hình ảnh nào? 

Xem chi tiết 241 lượt xem 11 tháng trước