Ôn thi Tốt nghiệp THPT môn Ngữ Văn (Đề 3)

340 lượt thi 6 câu hỏi 60 phút

Text 1:

I. ĐỌC HIỂU  

Đọc văn bản sau:

Bây giờ con ở đây 

từng khóm lá xanh đang lặng lẽ nép trong vườn 

bàn chân con chưa để dấu muôn nơi 

những cánh hoa tay con chưa chạm tới 

trong mắt con trời xanh yên ả 

những đám mây như gấu trắng bồng bềnh. 

 

Bây giờ con ở đây 

khi những cánh rừng già châu Phi bốc cháy 

voi chạy về châu Âu chết cóng giữa mùa đông 

khi hàng triệu con chim rời xứ lạnh bay về xứ nóng 

kiệt sức rồi phải lao xuống biển sâu. 

 

Hôm nay con học đi 

ông hàng xóm chống gậy ra vườn lê từng bước nặng nề 

hôm nay con học nói 

bà hàng xóm thều thào với chồng về một miền quê thời tuổi trẻ. 

 

Mai này con lớn lên 

bố không biết những điều con sẽ nghĩ 

bố không biết những con voi còn chết cóng phía trời xa 

bố không biết những đàn chim còn bay về xứ nóng?... 

bố chỉ mong trái tim con đừng bao giờ lạc lõng 

trước mọi vui buồn bất hạnh của thời con. 

(Viết cho con - Trương Đăng Dung, Những kỷ niệm tưởng tượng, tác phẩm và dư luận, NXB Văn học, Hà  Nội, 2014; tr.76-78) 

Danh sách câu hỏi:

Câu 6:

Câu 2 (5.0 điểm). 

Cảm nhận về hình tượng sông Hương trong đoạn trích sau:

Hình như trong khoảnh khắc chùng lại của sông nước ấy, sông Hương đã trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Đã nhiều lần tôi thất vọng khi nghe nhạc Huế giữa ban ngày, hoặc trên sân khấu nhà hát. Quả đúng như vậy, toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế đã được sinh thành trên mặt nước của dòng sông này, trong một khoang thuyền nào đó, giữa tiếng nước rơi bán âm của những mái chèo khuya. Nguyễn Du đã bao năm lênh đênh trên quãng sông này với một phiến trăng sầu. Và từ đó, những bản đàn đã đi suốt đời Kiều. Tôi đã chứng kiến một người nghệ nhân già, chơi đàn hết nửa thế kỉ, một buổi tối ngồi nghe con gái đọc Kiều: “Trong như tiếng hạc bay qua – Đục như tiếng suối mới sa nửa vời”... Đến câu ấy, người nghệ nhân chợt nhổm dậy vỗ đùi, chỉ vào trang sách Nguyễn Du mà thốt lên: “Đó chính là Tứ đại cảnh!”.

Rời khỏi kinh thành, sông Hương chếch về hướng chính bắc, ôm lấy đảo Cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói, đang xa dần thành phố để lưu luyến ra đi giữa màu xanh của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô Vĩ Dạ. Và rồi, như sực nhớ lại một điều gì chưa kịp nói, nó đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao Vinh xưa cũ. Đối với Huế, nơi đây chính là chỗ chia tay dõi xa ngoài mười dặm trường đình. Riêng với sông Hương, vốn đang xuôi chảy giữa cánh đồng phù sa êm ái của nó, khúc quanh này thực bất ngờ biết bao. Có một cái gì rất lạ với tự nhiên và rất giống con người ở đây; và để nhân cách hóa nó lên, tôi gọi đây là nỗi vương vấn, cả một chút lẳng lơ kín đáo của tình  yêu. Và giống như nàng Kiều trong đêm tình tự, ở ngã rẽ này, sông Hương đã chí tình trở lại tìm Kim Trọng của nó, để nói một lời thề trước khi về biển cả: “Còn non, còn nước, còn dài, còn về, còn nhớ...”. Lời thề ấy vang vọng khắp lưu vực sông Hương thành giọng hò dân gian; ấy là tấm lòng người dân nơi Châu Hóa xưa mãi mãi chung tình với quê hương xứ sở. 

(Trích Ai đã đặt tên cho dòng sông? – Hoàng Phủ Ngọc Tường, 

Ngữ văn 12, tập 1, NXB Giáo dục Việt Nam, 2020, tr.200-201) 

Từ đó, nhận xét cái tôi trữ tình của Hoàng Phủ Ngọc Tường được thể hiện qua đoạn trích.


4.6

68 Đánh giá

50%

40%

0%

0%

0%