(2024) Đề thi thử tốt nghiệp THPT môn Văn trường THPT Lục Ngạn 1 sở GD&ĐT Bắc Giang lần 2 có đáp án

187 lượt thi 6 câu hỏi 45 phút

Text 1:

I. ĐỌC HIỂU

Đọc đoạn trích và thực hiện các yêu cầu sau:

(1) Những cánh đồng trải dài xa tít

chị, em tôi bì bõm lùa vịt chiều

nắng cháy rụi

phía xa bờ rạ cũ

gọi mùa đi

chao chát nỗi buồn trôi

 

(2) chân đất, đầu trần

hú gió đồng mải miết

chị và tôi

nghe tiếng thở của sao, trăng… đầm đẫm nước

khe khẽ cười

vịt đẻ dày - trong những đêm!

vẫn đầy gió

cánh đồng tăm tắp nuốt chửng tuổi thơ mùi nắng rạ

vẫn mái lều tàn tạt gió bạt những chiều đông

vẫn cái sào làm cọc neo ghe bến sông bồi lở

nhớ vảng phèn mỏng mảnh chênh chao ...

 

(3) cha ngồi đầu ghe

vấn thuốc gò vê khỏi hoàng hôn

tuổi bốn mươi - nâu thẫm một mái nhà!

chị trôi tuột một thời xuân nữ

thầm thĩ cùng tiếng vịt buổi chạy đồng

tôi kìm hãm nỗi khát khao: Mẹ!

trong giấc mơ - kẹt bồ lúa tuổi thơ!

vãi rơi sau mùa gặt

chị và tôi và... những cánh đồng

nhập nhòa

tiếng dầm lại khua

chiếc ghe bầu chông chênh

gọi những mùa ... đi!

(Trích Kí ức cánh đồng, Trần Huy Minh Phương, NXB Trẻ, 2021, tr.87)

Đề thi liên quan:

Danh sách câu hỏi:

Câu 6:

II. LÀM VĂN:

Phân tích đoạn văn sau:

[…] Hình như trong khoảnh khắc chùng lại của sông nước ấy, sông Hương đã trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Đã nhiều lần tôi thất vọng khi nghe nhạc Huế giữa ban ngày, hoặc trên sân khấu nhà hát. Quả đúng như vậy, toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế đã được sinh thành trên mặt nước của dòng sông này, trong một khoang thuyền nào đó, giữa tiếng nước rơi bám âm của những mái chèo khuya. Nguyễn Du đã bao năm lênh đênh trên quãng sông này, với một phiến trăng sầu. Và từ đó, những bản đàn đã đi suốt đời Kiều. Tôi đã chứng kiến một người nghệ nhân già, chơi đàn hết nửa thế kỷ, một buổi tối ngồi nghe con gái đọc Kiều: “Trong như tiếng hạc bay qua - Đục như tiếng suối mới sa nửa vời”... Đến câu ấy, người nghệ nhân chợt nhổm dậy vỗ đùi, chỉ vào trang sách Nguyễn Du mà thốt lên: “Đó chính là Tứ đại cảnh!”

Rời khỏi kinh thành, sông Hương chếch về hướng chính bắc, ôm lấy đảo Cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói, đang xa dần thành phố để lưu luyến ra đi giữa màu xanh của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô Vĩ Dạ. Và rồi, như sực nhớ lại một điều gì chưa kịp nói, nó đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao Vinh xưa cổ. Đối với Huế, nơi đây chính là chỗ chia tay dõi xa ngoài mười dặm trường đình. Riêng với sông Hương, vốn đang xuôi chảy giữa cánh đồng phù sa êm ái của nó, khúc quanh này thực bất ngờ biết bao. Có một cái gì rất lạ với tự nhiên và rất giống con người ở đây; và để nhân cách hoá nó lên, tôi gọi đây là nỗi vương vấn, cả một chút lẳng lơ kín đáo của tình yêu. Và giống như nàng Kiều trong đêm tình tự, ở ngã rẽ này, sông Hương đã chí tình trở lại tìm Kim Trọng của nó, để nói một lời thề trước khi về biển cả: “Còn non, còn nước, còn dài, còn về, còn nhớ...”. Lời thề ấy vang vọng khắp lưu vực sông Hương thành giọng hò dân gian; ấy là tấm lòng người dân nơi Châu Hoá xưa mãi mãi chung tình với quê hương Xứ Sở.[..]

Từ đó, nhận xét về cách nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường đối với hình tượng sông Hương.


4.6

37 Đánh giá

50%

40%

0%

0%

0%