(2025 mới) Đề ôn thi tốt nghiệp THPT môn Văn có đáp án (Đề số 39)
221 lượt thi 7 câu hỏi 60 phút
Text 1:
I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc văn bản sau:
LÃO LÀNG TIÊN CHỈ[1]
(Hoàng Cầm)
Lão làng tiên chỉ
Cầm cân nảy mực trong làng
Thóc có người nộp
Cơm gà cá gỏi nghênh ngang
Nhà có người xây
Hoành phi bôi lại son vàng
Cho câu đối mừng đám cưới
Cho bài thơ viếng đám tang
Miếu mạo, đình chùa, nhà gianh, nhà ngói
Mũ áo xênh xang
Đến làm chủ tế
Nghi ngút đèn nhang
Đêm đêm lão thu mình trong của
Nghiêng ngó ra ngoài đồng
Nghe tiếng ca Quan Họ
Bay cao đỉnh núi, chạy dài nguồn sông
Thấy những đôi trai gái
Quân gót nhau đi vòng ngõ tre Lão vội vàng khép cửa
Nằm xuống gối đầu lên chồng sách cũ Tay vắt trán thở dài.
“Đạo li luân thường hỏng cả
Bọn cổ cày vai bừa
Hát lời tình tứ lẳng lơ
Dễ thường làm loạn!”
Hếch kính nhìn bức tranh “Hứng dừa”
Lão mím môi lấy gân tay
Nhưng mực đen quết đầy
Hai ông chân nõn nà trong bức hoạ
Trai gái trong xã
Rút ống chân khỏi vạt mực đen ngòm
Chạy ra bến sông khoả ánh trăng mát rượi
Tiếng hát cất lên nhuộm mùi hoa bưởi Cụ tiên chỉ bịt tai
Vội mở sách thánh hiền, nén giận
(Kiều Văn biên soạn, giới thiệu, Thơ Việt Nam chọn lọc, Thơ Hoàng Cầm,
NXB Đồng Nai, 2002, tr.37-39)
[1] Tiên chỉ: người đứng đầu ngôi thứ trong làng thời phong kiến, làm chủ các cuộc tế lễ, ăn uống ở đình làng theo tục lệ thời trước
Danh sách câu hỏi:
Câu 6:
II. PHẦN VIẾT (6,0 điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích đặc điểm của nhân vật hài kịch được thể hiện qua nhân vật Sai-lốc trong văn bản sau:
Sai-lốc: Thế nào? Tubal? Có tin tức gì của thành Genod[1]? Anh có tìm thấy con gái tôi không?
Tubal: Nghe thấy người ta nói có gặp cô ấy ở đâu là tôi đã đi khắp mà không sao tìm thấy.
Sai-lốc: Thôi, thế là xong, thế là đi đời! Mất biển một viên ngọc kim cương tôi đã mua mất hai nghìn đuy ca ở Frankfurt[2]'. Chưa bao giờ tại hoạ đè nặng lên dân tộc ta, chưa bao giờ tôi bị đau xót như ngày hôm nay. Hai nghìn đuy-ca trong viên ngọc đó, và lại còn những đồ châu báu khác đắt tiền nữa, rất đắt tiền! Ôi! Tôi chỉ mong muốn được trông thấy đứa con gái tôi chết nằm dưới chân tôi, hai tai đeo ngọc kim cương, con gái tôi nằm trong quan tài ở dưới chân tôi và có tất cả những đồng đuy-ca trong mình nó! Không có tin tức gì về chúng nó? Và cùng không biết rồi tôi còn phải tổn phi bao nhiêu để tìm chúng nó nữa. Ôi chao ôi! Mất đơn mất kép, đứa ăn trộm trốn đi với bao nhiêu tiền của, và bao nhiêu kẻ để bắt nó lại mà không được thoả nguyện, không được trả thù! Và không có nỗi bất hạnh nào không đè lên lưng tôi, không có tiếng thở ngắn nào không ở miệng tôi ra, không có nước mắt nào không ở mắt tôi tuôn xuống!
[...] Tubal: Theo như tôi được nghe nói, thì con gái của anh đã tiêu ở đó tám chục đuy-ca ngay một lúc.
Sai-lốc: Anh đâm một nhát dao găm vào tim tôi không bằng. Tôi sẽ không bao giờ trông thấy lại số vàng của tôi. Tám chục đuy-ca một lúc, tám chục đuy-ca!
(Trích Người lái buôn thành Vơ-ni-dơ, William Shakespeare, in trong Những vở kịch nổi tiếng, Tuấn Đô dịch, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2017, tr.82-84)
II. PHẦN VIẾT (6,0 điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích đặc điểm của nhân vật hài kịch được thể hiện qua nhân vật Sai-lốc trong văn bản sau:
Sai-lốc: Thế nào? Tubal? Có tin tức gì của thành Genod[1]? Anh có tìm thấy con gái tôi không?
Tubal: Nghe thấy người ta nói có gặp cô ấy ở đâu là tôi đã đi khắp mà không sao tìm thấy.
Sai-lốc: Thôi, thế là xong, thế là đi đời! Mất biển một viên ngọc kim cương tôi đã mua mất hai nghìn đuy ca ở Frankfurt[2]'. Chưa bao giờ tại hoạ đè nặng lên dân tộc ta, chưa bao giờ tôi bị đau xót như ngày hôm nay. Hai nghìn đuy-ca trong viên ngọc đó, và lại còn những đồ châu báu khác đắt tiền nữa, rất đắt tiền! Ôi! Tôi chỉ mong muốn được trông thấy đứa con gái tôi chết nằm dưới chân tôi, hai tai đeo ngọc kim cương, con gái tôi nằm trong quan tài ở dưới chân tôi và có tất cả những đồng đuy-ca trong mình nó! Không có tin tức gì về chúng nó? Và cùng không biết rồi tôi còn phải tổn phi bao nhiêu để tìm chúng nó nữa. Ôi chao ôi! Mất đơn mất kép, đứa ăn trộm trốn đi với bao nhiêu tiền của, và bao nhiêu kẻ để bắt nó lại mà không được thoả nguyện, không được trả thù! Và không có nỗi bất hạnh nào không đè lên lưng tôi, không có tiếng thở ngắn nào không ở miệng tôi ra, không có nước mắt nào không ở mắt tôi tuôn xuống!
[...] Tubal: Theo như tôi được nghe nói, thì con gái của anh đã tiêu ở đó tám chục đuy-ca ngay một lúc.
Sai-lốc: Anh đâm một nhát dao găm vào tim tôi không bằng. Tôi sẽ không bao giờ trông thấy lại số vàng của tôi. Tám chục đuy-ca một lúc, tám chục đuy-ca!
(Trích Người lái buôn thành Vơ-ni-dơ, William Shakespeare, in trong Những vở kịch nổi tiếng, Tuấn Đô dịch, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2017, tr.82-84)
44 Đánh giá
50%
40%
0%
0%
0%